Diệp Vân Thường nở nụ cười, nhưng cả người lại tản ra hàn khí, lạnh nhạt nói: “Diệp gia? Bọn họ không quản được ta.”
Vân Hi bất giác rùng mình một cái, vì sao nha đầu này lại có thể lạnh như vậy?
“Yên tâm, có ta ở đây không ai có thể khi dễ ngươi.” Vân Hi đắc ý vuốt râu, cả người toát ra hơi thở tự tin.
Nếu như có người biết Diệp Vân Thường là độ đệ của Vân Hi, đừng nói là khi dễ, chỉ sợ một chút ý đồ cũng không dám biểu lộ ra ngoài.
Vân Hi đại sư là ai? Hắn cũng không phải người có thể nói đạo lý với ngươi, chọc giận hắn, dù là môn chủ Hoàng Sơn Môn cầu tình hắn cũng không tha thứ.
Diệp Vân Thường cũng không nói thêm gì, mỉm cười nhìn Vân Hi.
Lần này nàng đến gặp Vân Hi, không ngờ lại có thu hoạch ngoài ý muốn như vậy, thất hỏa liên này là một trân bảo thế gian vô cùng hiếm có, đừng nhìn nó chỉ hơn lục hỏa liên kia một cánh nhưng hiệu quả tốt hơn gấp mấy lần.
Sau khi cùng Vân Hi trò chuyện một lúc lâu, Diệp Vân Thường cũng cáo từ rời đi, nàng muốn về Diệp gia thu xếp một chút, vài ngày nữa nàng sẽ phải rời đi để tập huấn cho những người kia.
Lúc Diệp Vân Thường trở về Diệp gia đã là buổi chiều, nàng vừa bước vào cửa đã bị quản gia chặn lại, nói Diệp Bảo Dương có việc cần gặp nàng.
"Đệ quay về Viện nghỉ ngơi chút đi, ta đi xem họ có việc gì,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chinh-la-mot-ngoai-le-cua-ta/2973308/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.