Tôi mở điện thoại ra, thấy một loạt tin nhắn chưa gửi được.
【Ông chủ Trương, chỗ ông có cần người không? Cần người thì gọi tôi bất cứ lúc nào, lương thấp một chút cũng được! Con gái tôi cần học cấp ba, tôi phải kiếm tiền học phí cho nó!】
【Ông chủ Vương, chỗ ông có cần người không? Cần người thì gọi tôi bất cứ lúc nào, lương thấp một chút cũng được...】
【Ông chủ Lâm, chỗ ông có cần người không...】
Những tin nhắn giống hệt nhau, trong hộp thư đi còn có cả chục tin.
Nước mắt tôi rơi xuống ào ào.
Tiếng xào nấu trong bếp ngừng lại, tôi vội lau nước mắt và đặt lại điện thoại.
Cha nhìn tôi chằm chằm, cau có nói: "Con lớn rồi, đi nội trú còn khóc cái gì?"
Ăn xong cơm, ông nhất quyết đưa tôi đến trường.
Tôi mang hành lý ngồi sau xe đạp.
Ban đầu, ánh hoàng hôn rực rỡ chiếu sáng con đường chúng tôi, sau đó, trời dần tối.
Tôi bật đèn pin.
Ánh sáng nhỏ bé ấy, như là nguồn sáng duy nhất trong thế giới này.
Gió đêm hè làm phồng chiếc áo thun cũ của cha.
Những lỗ rách nhỏ trên lưng áo cũng bị căng ra.
Tôi nhìn chăm chú một lúc, rồi gọi: "Cha, sau này con kiếm được tiền, sẽ mua cho cha thật nhiều quần áo mới!"
Ông trả lời tự nhiên: "Mua bảy bộ. Một tuần không mặc trùng."
"Con sẽ mua cho cha 365 bộ, suốt năm không mặc trùng."
Cha cười: "Con bây giờ nói khoác còn hơn cha."
Cha ơi, đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-cha-diec/3577754/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.