7
Bà trách tôi: "Huệ Huệ, cha con vì con mà không cưới vợ, chờ con kiếm được tiền, nhất định phải chăm sóc cha con chu đáo."
Bà Dương ở đầu làng nói nhẹ nhàng: "Nghe Tình Tình nói, thành tích của Huệ Huệ cũng không tồi, cố gắng cũng có thể đỗ vào trường cấp ba tốt nhất!"
"Con gái cũng phải học nhiều!"
Bà Xuân lườm mắt.
"Tình Tình là con ruột của bà, bà muốn cho nó đi học thì không sao.
"Huệ Huệ là nhặt về, Lưu điếc nuôi nó đến tốt nghiệp cấp hai là tốt lắm rồi, học cấp ba tốn bao nhiêu tiền bà biết không?"
Phải.
Tôi đã làm gánh nặng cho cha nhiều năm rồi.
Tôi không thể tiếp tục kéo ông xuống.
Đang lúc tâm trạng rơi xuống, cha tôi bán xong lúa quay về.
Ông dùng tay áo lau mồ hôi, nói: "Huệ Huệ nếu đỗ vào, phải bán m.á.u cha cũng sẽ cho con đi học!"
Tôi ngẩng đầu nhìn cha.
Mùa hè đã tàn, hoàng hôn rực rỡ bao phủ lấy ông.
Ông đứng giữa ánh sáng chói lòa, là vị thần cứu rỗi duy nhất của tôi.
Bà Xuân há hốc miệng: "Chắc não anh có vấn đề, con gái đều phải lấy chồng, huống chi đứa trẻ này không phải con ruột của anh..."
Cha tôi mắng bà: "Bà biết cái gì, đây gọi là đầu tư."
"Tôi vất vả ba năm, nó chỉ cần đỗ đại học, sau này thu nhập gấp mấy lần tốt nghiệp cấp hai. Bà là phụ nữ tóc dài mà kiến thức ngắn!"
Nói rồi, ông trừng mắt nhìn tôi:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-cha-diec/3577753/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.