(Văn án)
Từ nhỏ, tôi không có mẹ, chỉ có cha.
Cha tôi bị điếc một nửa.
Tôi là đứa trẻ mà ông đã vớt từ dưới nước lên.
Người trong làng khuyên ông: "Đứa trẻ hoang lượm về không nuôi dạy được đâu."
Nhưng cha tôi vẫn không bỏ rơi tôi, cho đến khi ông bị bệnh nặng, và cô tôi muốn bỏ ra ba vạn đồng để "rước" tôi về làm vợ cho con trai ngốc của bà…
Từ nhỏ tôi không có mẹ, chỉ có cha. Cha tôi bị điếc một nửa. Tôi là đứa trẻ mà ông đã vớt từ dưới nước lên.
Người trong làng khuyên ông: "Đứa trẻ hoang lượm về không nuôi dạy được đâu."
Nhưng cha tôi vẫn không bỏ rơi tôi, cho đến khi ông bị bệnh nặng, và dì tôi muốn bỏ ra ba vạn đồng để "rước" tôi về làm vợ cho con trai ngốc của bà...
1
Cha tôi thỉnh thoảng uống say, và kể lại chuyện năm xưa khi ông nhặt được tôi.
"Con trôi từ thượng nguồn xuống, lúc đó khóc ré lên một tiếng rồi im bặt.
"Nước đã dìm con xuống, không khóc nổi nữa. Giữa mùa đông giá rét, cha nhảy xuống sông vớt con lên, nếu không có cha, con đã gặp Diêm Vương rồi."
Ông vớt tôi lên, treo tôi bằng chân lên lưng rồi chạy chân trần hai dặm đường.
Tôi rốt cuộc khóc lên một tiếng, sống sót trở lại.
Hồi nhỏ tôi yếu ớt, lúc nào cũng sốt hoặc ho.
Cha thường nửa đêm cõng tôi đi gõ cửa bác sĩ chân đất.
Lúc đó đường đêm tối tăm, sao trăng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-cha-diec/3577749/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.