Chương trước
Chương sau
Hai người đi ra ngoài, đi đến quầy thu ngân Hàn Đông tranh trả tiền, Lục Oánh có tranh cãi thế nào cũng không thắng nổi hắn, cô thể hiện cực kỳ không vui, bĩu môi, nói:

- Anh Đông, anh quá là không biết ý, nói rồi là em mời khách mà.

Hàn Đông cười nói:

- Không sao, anh mời hay em mời đều không phải giống nhau sao, đợi sau này em tốt nghiệp rồi, kiếm được nhiều tiền hơn rồi mời anh ăn món ngon hơn là được.

Lục Oánh cười thản nhiên, nói:

- Ha ha, đến lúc đó anh Đông đều có vợ và con rồi. Em mời anh ăn cơm, anh sẽ đi ăn với em không?

Hàn Đông buồn rầu, cười đáp:

- Liên tưởng gì mà xa thế, dù sao sau này em mời anh là được. Hiện giờ em vẫn còn là sinh viên, anh là nên mời em.

- Được rồi, vậy thì nghe lời anh, sau này em sẽ mời lại anh, anh nhớ nhé, đến lúc đó em muốn mời anh ăn cơm, ha ha.

Vừa nói, cô liền khoác lấy tay Hàn Đông, nói:

- Đi thôi anh Đông, chúng mình đi dạo phố. Em lớn thế này rồi mà chẳng mấy khi đi dạo đường phố huyện Vinh Quang cơ.

- Được, chúng ta đi dạo. Đúng rồi, tối hôm nay em phải quay về không?

Hàn Đông hỏi, hắn biết nhà của Lục Oánh ở Cổ Song Trấn, tuy đường đi về không xa lắm, 10h tối vẫn còn xe đi về, nhưng một cô gái ngồi xe buổi tối vẫn là có chút không an toàn.

Lục Oánh cười khúc khích, đột nhiên ghé sát miệng bên tai Hàn Đông, nói:

- Anh Đông, em nói trước nhé, làm bạn gái tạm thời của anh, tối hôm nay thôi thì e trọ ở chỗ anh vậy.

- Á…?

Hàn Đông sửng sốt, cô gái này uống say rồi chắc, quay đầu lại, vừa hay Hàn Đông nhìn thấy cửa phòng riêng bên cạnh mở ra, Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Trưởng ban Tuyên giáo Phó Sùng Hà từ bên trong đi ra.

Cùng lúc đó, Phó Sùng Hà cũng nhìn thấy Hàn Đông, thấy hắn đang thân mật đứng gần với một cô gái trẻ, cô hơi sửng sốt một chút. Lúc này đã mắt chạm mắt với Hàn Đông rồi, không thể giả bộ coi như chưa nhìn thấy Hàn Đông nên cô tiến lên trước, khách sáo nói:

- Xin chào Bí thư Hàn, anh cũng ăn cơm ở đây à.

- Xin chào Bí thư Hàn.

Đi cùng Phó Sùng Hà bước ra ngoài có bốn người hai nam, hai nữ, bọn họ cũng cung kính tiến đến chào Hàn Đông. Khuôn mặt họ đều nở nụ cười nịnh bợ.

Bây giờ Hàn Đông là nhân vật số một của huyện Vinh Quang, do vậy chỉ cần là người trong thể chế ở huyện Vinh Quang, đương nhiên là vô cùng tôn kính, khách khí với Hàn Đông.

Hàn Đông gật gật đầu với bọn họ, sau đó nói với Phó Sùng Hà:

- Nhìn bộ dạng của Trưởng ban Phó, dường như chưa uống xong.

Ở hoàn cảnh riêng, Hàn Đông thể hiện vẫn là vô cùng thân thiện, dù sao công việc và đời sống hàng ngày là hai việc khác nhau, không thể cứ làm cho mình và người khác mệt mỏi phải không.

Lúc này Lục Oánh buông cánh tay Hàn Đông ra, mặt hơi đỏ lên, thấy Hàn Đông gặp người quen trong lòng cô vô cùng ngượng ngùng, lại lo lắng Hàn Đông sẽ trách mắng mình.

Thấy thái độ của mấy người đó đối với Hàn Đông, cô cũng cảm thấy rất tự hào. Anh Đông quả nhiên không phải là người tầm thường.

Phó Sùng Hà nhìn Lục Oánh xinh đẹp, do uống rượu nên khuôn mặt hồng đỏ, ánh mắt lung linh ngời sáng, trong lòng nghĩ bạn gái của Bí thư thật xinh đẹp, có điều không nên ở đây làm vướng bận, tránh việc Bí thư Hàn không vui.

- Bí thư Hàn, chúng tôi không làm phiền anh và bạn gái nữa, xin đi trước, hôm khác tôi mời anh dùng cơm.

Phó Sùng Hà cười mỉm, nói.

Lục Oánh vừa nghe xong, mặt đỏ bừng liếc mắt nhìn Hàn Đông một cái, trong lòng cực kỳ thẹn thùng.

Sau khi uống rượu, gan của cô càng lớn hơn, nếu không, cô sẽ không thì thào bên tai Hàn Đông câu nói lúc trước.

Nghe Phó Sùng Hà nói như vậy, Hàn Đông chỉ biết cười khổ, rất rõ ràng Phó Sùng Hà đã hiểm lầm mối quan hệ giữa hắn và Lục Oánh rồi.

Tuy nhiên, điệu bộ thân mật với Lục Oánh như vừa rồi, người không biết chuyện chắc chắn sẽ cho là mình và cô ấy có mối quan hệ yêu đương, cũng không trách được Phó Sùng Hà đã nghĩ thành như vậy.

Nhưng hiện giờ Hàn Đông cũng không dễ giải thích.

Bởi vì hắn giải thích không rõ, hơn nữa còn phải để người ta tin mới được. Càng giải thích chỉ càng rắc rối hơn, cho nên Hàn Đông chỉ còn cách không giải thích, gật đầu nói:

- Được, mọi người đi trước nhé.

Lúc này Hàn Đông cũng biết bọn họ không thể bận việc gì, chỉ là trong lúc này họ cũng không có gì để nói chuyện nên thuận miệng nói mà thôi.

- Vậy chào Bí thư Hàn nhé.

Phó Sùng Hà mỉm cười nói, và khách sáo gật đầu chào Lục Oánh.

Mấy người còn lại cũng cung kính nói:

- Tạm biệt Bí thư Hàn.

Hàn Đông khoát tay chào bọn họ, thấy có không ít người xung quanh quay lại nhìn hiếu kỳ, hắn liền nói với Lục Oánh:

- Đi thôi, chúng ta cũng ra ngoài tản bộ.

Lục Oánh không nói gì, chỉ ngoan ngoãn gật đầu, sau đó rất tự nhiên đưa tay ra khoác lấy cánh tay của Hàn Đông.

Trong lòng Hàn Đông thở dài bất đắc dĩ, cũng không biết cô gái này đang giở trò gì.

Đi ở trên đường, gió thổi nhè nhẹ, cảm giác có vài phần buồn tẻ.

Người đi trên đường không ít, trong đó có rất nhiều người là đôi là cặp, nam nữ tay khoác tay dạo bước, thủ thỉ rất thân mật.

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong mắt Lục Oánh lộ ra thần sắc hi vọng, tiếp đó là dùng sức ôm chặt cánh tay Hàn Đông.

Cứ như vậy, Hàn Đông liền cảm giác thấy, khuỷu tay mình đang chạm vào nơi mềm mại trước ngực cô, trong lòng không kìm nổi run lên, cô gái này chắc chắn là đang cố ý. Trong đầu hắn bất giác hiện lên cảnh tượng mình và Kiều San San đang ở bên nhau, tim hắn khẽ rung liền nhúc nhích cánh tay.

Ý của hắn là xa rời khu vực mềm mại ấy, ai ngờ cử động của hắn lại như là đang cố ý dùng khuỷu tay ma sát với ngực Lục Oánh.

Sắc mặt Lục Oánh bỗng chốc đỏ ửng lên, may mà ánh đèn trên đoạn đường này khá mờ ảo, nên vẻ mặt đỏ ửng như trái táo của cô không bị nhìn ra.

Tuy nhiên, giờ phút này trái tim cô bất thình lình như bị giật ngược, không nghe lời mà đập thình thịch, thình thịch.

Tuy lúc trước cô bạo gan nói ra những lời điên khùng ấy, nhưng một khi Hàn Đông mà tỏ ý gì thật sự, thì cô liền trở nên căng thẳng.

Cảm nhận cánh tay của Lục Oánh bỗng trở nên cứng lại, còn tay mình thì chưa nhích ra khiến Hàn Đông nhảy dựng, liền không tiện nhúc nhích thêm nữa.

- Chính ra cô gái này cũng căng thẳng đó chứ.

Hàn Đông tự thầm nghĩ, liền nói:

- Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh, tối hôm nay em thật sự không về chứ?

Ý của hắn định là nếu như cô thật sự không về, thì sẽ sắp xếp một chỗ trọ cho cô.

Ai ngờ Lục Oánh lại cho rằng ý của Hàn Đông là nếu như cô không về, thì phải ở trọ cùng hắn thật. Tuy rất thẹn thùng, nhưng cô vẫn cứng miệng, ngẩng cao cằm nói:

- Đúng vậy, không về, tối hôm nay em đi theo anh.

- Á…

Hàn Đông ngây người, nói tiếp:

- Ừ, đợi một chút anh bảo Nhà khách Huyện ủy sắp xếp cho em một chỗ.

- Không được, em không muốn trọ Nhà khách, em muốn theo anh Đông.

Lục Oánh cười mím chi đáp, cô đã nghĩ thông suốt rồi, cho dù tối hôm nay có xảy ra chuyện gì thì cũng cứ thuận theo tự nhiên, mình ở cùng Hàn Đông cũng dễ báo đáp ân tình giúp đỡ cô của hắn.

Hàn Đông nở nụ cười bất lực, nói:

- Cho dù em đi theo anh thì cũng chỉ có thể ở Nhà khách thôi, anh trọ ở đấy.

- Ồ, vậy thì em mặc kệ, dù sao tối hôm nay em theo anh chắc chắn rồi.

Lục Oánh nói cứng, cắn chặt răng trả lời.

Hàn Đông có chút kinh ngạc, cô gái này rốt cuộc là nghĩ gì trong lòng vậy, lẽ nào cô vì cám ơn hắn mà phải hi sinh thân mình sao?

- Cái cô gái này đúng là không hiểu nổi. Thôi kệ, đợi chút nữa nói với Mã Thừa Vận một câu, để y sắp xếp phòng là được.

Hàn Đông thầm nghĩ trong lòng, mình trọ ở Nhà khách, bất cứ lúc nào cũng có người chú ý, cho dù căn phòng mình ở rộng rãi, nếu Lục Oánh muốn đến ở cũng có phòng riêng cho cô, nhưng nếu bị người khác nhìn thấy cũng không tốt, dù mình và cô gái không làm gì trong đó, nhưng nếu bị truyền ra ngoài thì chẳng ai là không tin.

Trong lòng Hàn Đông đều là hình ảnh Kiều San San, cho dù Lục Oánh trẻ trung xinh đẹp nhưng hắn vẫn không rung động, càng huống hồ Hàn Đông cũng luôn không có ý niệm khác với Lục Oánh, hắn chỉ xem cô như em gái mà thôi.

Đường phố huyện Vinh Quang cũng không có gì đặc sắc để tản bộ, hai người đi một lúc, Hàn Đông nói:

- Được rồi, chúng ta đi về thôi.

Lục Oánh gật gật đầu, trong lòng lại lo lắng, cô sắp phải ở riêng lẻ với Hàn Đông rồi. Nghĩ đến sự việc sắp phát sinh, lòng Lục Oánh lại căng thẳng.

- Có lẽ duyên phận trời định mình và Hàn Đông có đoạn tình này, nếu không hôm đó sao lại vừa khéo gặp phải anh ấy. Nếu là người khác, chỉ sợ cuộc sống sau này của mình sẽ dần dần thay đổi, một trời một vực với hiện tại.

Lục Oánh thầm nghĩ.

- Có anh Đông thì cuộc sống của mình mới thay đổi tốt như thế, tối hôm nay coi như là để lưu lại một kỷ niệm đẹp vậy.

Nghĩ đến đây, lòng cô liền bình thường trở lại, cô cũng biết cơ hội mình và Hàn Đông đến bên nhau là không lớn, nhưng bản thân cô một là muốn cám ơn hắn, hai là đối với người đàn ông ưu tú, đẹp trai này cô cũng rất có cảm tình, vậy thì có một hồi ức đẹp với người ấy là tuyệt đối không có vấn đề gì cả.

Con gái chính là như vậy, một khi họ nghĩ thông suốt rồi thì sẽ không ngừng tìm cho mình một lý do, cho phép mình tưởng tượng triển vọng tốt đẹp, còn những chuyện khác thì bỏ qua.

Cho nên chỉ số đầu óc phán đoán của những cô gái đang yêu đều tụt xuống mốc số 0, và chính vì bản thân chìm đắm trong viễn cảnh tốt đẹp mà mình tự biên tự diễn nên không để tâm đến vấn đề hiện thực quanh mình, vì vậy trong mắt người khác cách tư duy của họ hơi không được bình thường.

Với kiểu tình hình này, cái gọi là “cô gái ngốc” liền dễ xảy ra.

Không thể nghi ngờ sự ưu tú của Hàn Đông, hơn nữa hắn cũng rất đẹp trai, anh tuấn, cơ thể cao lớn, khuôn mặt luôn nở nụ cười ấm áp, thân thiện, khí chất sâu lắng mà cao quý, cứ phải gọi là đẹp trai hơn số ngôi sao nam trên ti vi, phim ảnh rồi, và đương nhiên rất có sức hấp dẫn đối với những cô gái đang ở độ tuổi thích mơ mộng như Lục Oánh.

Bản thân Lục Oánh do cảm kích Hàn Đông nên rất có cảm tình với hắn, cộng thêm số nhân tố kia nên từ đáy lòng cô càng là khen ngợi, yêu mến Hàn Đông.

Chẳng qua kiểu yêu mến này hoàn toàn bị ẩn lấp bên trong sự cảm kích, cái thể hiện ngoài mặt cũng chỉ là sự cảm kích Hàn Đông mà thôi, cho nên chính là bản thân cô ấy, thực ra cũng không phải là vô cùng rõ ràng và hiểu biết.

Lục Oánh khoác tay Hàn Đông, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, có điều trong lòng cô thực ra vẫn là có chút căng thẳng.

Là một cô gái mới bắt đầu chạm ngõ tình yêu, trước chốn đông người khoác cánh tay một người đàn ông là lần đầu tiên của cô, trong lòng không căng thẳng mới là lạ. Cô tích cực giả vờ điệu bộ tự nhiên, thể hiện mình như một cô gái bướng bỉnh.

Nhưng, vẻ mặt không đếm xỉa đến của Hàn Đông cũng khiến Lục Oánh vô cùng bất mãn. Cái tên đầu gỗ, cô đã tự mình nói muốn làm bạn gái hắn mấy ngày, thế mà hắn lại không có chút phản ứng gì.

Trong lòng Lục Oánh, cô vô cùng cảm kích Hàn Đông, nếu không phải gặp được Hàn Đông, thì cuộc đời cô sắp phải rẽ sang một ngã chuyển biến cực lớn khác, cũng sẽ không thể sống những ngày vui vẻ, nhẹ nhõm như bây giờ.

Ngày đó tại sàn nhảy Dạ Lai Hương, vì để kiếm chút tiền giúp đỡ gia đình, có tiền nuôi sống bản thân và học tập, suýt chút nữa cô rơi vào con đường không thể quay đầu, mà nhờ gặp được Hàn Đông, giống như việc đẩy cô đang đứng bên bờ vực quay trở lại. Sau đó Hàn Đông giúp đỡ tìm việc làm cho cô và Yến Lâm, khiến cô có thể ngẩng cao đầu dùng sức lao động của mình giải quyết khó khăn kinh tế, quan trọng là, cô không phải lâm vào con đường đầy tủi nhục và chua xót.

Đương nhiên, Lục Oánh là một cô gái thông minh, vì vậy dù tuy cô không hiểu lắm về Hàn Đông, nhưng từ những việc đích thân chứng kiến, cô cũng biết Hàn Đông giúp đỡ mình không phải là vì ý đồ gì với mình, thậm chí cho dù là Yến Lâm, Hàn Đông cũng không có quan hệ gì mà vẫn tận tình giúp đỡ cô ấy. Ngoài ra, hai cô gái cũng không có giá trị đáng giá gì để Hàn Đông mơ ước.

Kiểu giúp đỡ không mong đáp trả, lại còn không chỉ giúp có một lần khiến Lục Oánh vô cùng cảm kích trong lòng, cũng cảm thấy mình nên cảm ơn Hàn Đông mới đúng.

Nhưng hiện tại cô không có gì, căn bản không biết nên cảm ơn Hàn Đông thế nào.

Tuy rằng cô không phải người trong thể chế, nhưng Hàn Đông mới hơn 20 tuổi đã là Bí thư Huyện ủy rồi, trong mắt cô, để có được vị trí này ít nhất phải lăn lộn rất nhiều năm trong giới quan trường, lăn lộn đến mức thành ông già rồi mới có thể leo lên được, đã là một ông quan già rồi. Do vậy cũng đủ để nhìn ra, tương lai Hàn Đông chắc chắn sẽ làm lên chức lớn hơn, vì vậy cô biết, cô muốn báo đáp Hàn Đông căn bản là không thể nào báo đáp, vì Hàn Đông không thiếu gì cả, ít nhất trong mắt cô, Hàn Đông là không thể có việc gì phải cần đến cô giúp đỡ.

Lục Oánh là một cô gái rất tự trọng, cho nên cô cảm thấy mình nợ Hàn Đông một ân tình rất lớn, trong đầu cô luôn nghĩ làm thế nào để trả ân tình này.

Có đôi lúc, thậm chí cô ngầm nghĩ nếu Hàn Đông không có bạn gái thì tốt quá, mình phải cảm ơn anh ấy, thôi thì làm bạn gái anh ấy được rồi.

Nhưng từ miệng của Yến Lâm mà Lục Oánh được biết, Hàn Đông có bạn gái rồi, hơn nữa bạn gái của hắn cực kỳ xinh đẹp, nghe nói hai người là bạn học đại học với nhau, nên cô không thể dùng cách này để cảm ơn Hàn Đông được. Cho nên, vừa rồi Lục Oánh không kìm được mà nói làm bạn gái Hàn Đông mấy ngày cũng là xuất phát từ nguyên do đó.

Trong lúc ấy, cô thậm chí nghĩ hết rồi, nếu có thể được cô sẽ thoáng hết mình, làm bạn gái thật sự của Hàn Đông vài ngày, thực hiện những chuyện mà một người bạn gái nên thực hiện, coi như dùng phương pháp này để báo đáp cảm ơn Hàn Đông.

Nhưng cô không ngờ rằng, bản thân mình không dễ gì mới đủ dũng khí nói ra những lời ấy, thì Hàn Đông lại giống như khúc gỗ không có chút phản ứng gì, điều này khiến lòng cô vô cùng buồn bực.

Đi tới Nhà khách Huyện ủy, người bảo vệ cổng nhìn thấy Hàn Đông liền lập tức đứng lên chào hỏi:

- Bí thư Hàn, anh về rồi ạ.

Thấy Lục Oánh đi bên cạnh Hàn Đông, ông ta cũng có cảm giác kinh ngạc.

Chỉ là ông ta không nghĩ xem, buổi tối lãnh đạo đưa một cô gái xinh đẹp quay trở về, ông rách việc chào hỏi người ta làm gì, cho dù Hàn Đông vẫn độc thân, nhưng lúc này hắn cũng không muốn bị người khác làm phiền.

Cho nên mới nói người bảo vệ này là người thật thà. Nếu đổi là người khác, thì lúc này chắc chắn sẽ giả vờ không nhìn thấy.

Hàn Đông gật đầu chào ông ta, sau đó hai người cùng đi vào khu nhà. Đến tầng 2, Hàn Đông nói với Lục Oánh:

- Em đợi ở đây một lát, anh đi gọi Giám đốc đến sắp cho em một phòng. Yên tâm, không thu tiền của em đâu.

Lục Oánh ngẩn ra, hóa ra Hàn Đông không phải là đưa mình về phòng hắn. Trong lòng cô thất vọng, rồi nổi giận nói:

- Không phải anh cũng ở đây sao? Còn sắp xếp phòng gì nữa?

- Cô bé, em làm thật đấy à?

Hàn Đông nói.

Lục Oánh nói cứng:

- Cái gì thật, giả chứ. Em nói rồi, tối hôm nay em không đi đâu cả, chỉ đi theo anh thôi, em nói lời giữ lời.

Hàn Đông nhẹ nhàng nói:

- Nhưng mà, em là con gái…

- Vậy thì sao nào? Em hiện giờ là bạn gái anh, anh còn sợ cái gì?

Lục Oánh nói, cười đắc ý.

- Dù sao tối nay em cứ ở cùng anh, sao nào, lợi anh chưa?

Hàn Đông đáp:

- Không được, vẫn nên xếp cho em một phòng riêng tốt hơn.

Lục Oánh lắc đầu nói:

- Không, anh không cho em ở cùng anh thì em đi. Một mình từ từ đi về Cổ Song Trấn.

Đây hoàn toàn là lời nói trong lúc tức giận của cô, bây giờ đã hơn 9h tối rồi, một cô gái như thế sao Hàn Đông có thể nỡ để cô đi về một mình được, cho dù là ban ngày, Hàn Đông cũng sẽ không để cô đi.

Thấy bộ dạng cô vô cùng kiên quyết, Hàn Đông bất lực nói:

- Vậy được rồi, dù sao phòng chỗ anh cũng rộng, em cũng có phòng để ở.

Lên tầng 3, Hàn Đông mở cửa phòng, tiện tay bật đèn.

Lục Oánh đi vào, lập tức kêu lên kinh ngạc:

- Oa, anh Đông cũng quá xa xỉ rồi đấy, một mình anh ở căn phòng lớn như thế này.

Hàn Đông đáp:

- Được rồi, hai căn phòng kia em đều ở được, ga giường hay gì gì bình thường đều được chuẩn bị sẵn rồi, đồ dùng của Nhà khách đều mới, rất sạch sẽ.

- Chúng ta không ở chung một phòng sao?

Lục Oánh ngửa đầu hỏi.

Trong lòng cô lại vô cùng căng thẳng, cô lập đi lập lại nhiều lần khiêu khích Hàn Đông.

Hàn Đông bất lực đưa tay gõ một cái lên đầu cô, nói:

- Cái con bé này, tối hôm nay không uống say chứ, nếu mà là uống say rồi thì mau đi ngủ đi.

- Không, anh Đông, chúng ta xem ti vi một lúc trước đi. Bồi dưỡng tình cảm một chút được rồi.

Lục Oánh cười ha ha, nói.

Hàn Đông tức giận, nói:

- Bồi dưỡng tình cảm gì chứ. Anh đi tắm trước, em cứ từ từ mà xem ti vi đi.

Lục Oánh đang định ngồi xuống, lúc này lập tức đứng lên, nói:

- Vậy anh ơi, em đi tắm cùng anh.

Hàn Đông thật sự bất lực, cô gái này sao lại trở nên to gan lớn mật như vậy chứ.

Hàn Đông cũng không thèm để ý đến cô, liền đi về phía phòng tắm.

Lục Oánh cười ha ha, hé hé miệng rồi ngồi xuống, cầm cái điều khiển ti vi chuyển kênh tung tung.

Huống chi bên trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy ào ào, nhìn qua cánh cửa thủy tinh mờ, vẫn đủ nhìn thấy hình bóng mờ ảo một người bên trong đang cử động.

Lục Oánh nở nụ cười đắc ý, cô đứng dậy, nhón ngón chân tiến lại gần muốn nhìn thật kỹ, có điều tấm cửa kính này được thiết kế để bên trong không bị nhìn thấy hết bí mật. Tuy bên ngoài có thể nhìn thấy bóng người mờ mờ, nhưng trên thực tế thì không nhìn ra gì cả, cho dù cô đi đến gần hơn thì cũng không thu hoạch được gì.

Ngẩng đầu lên, khuôn mặt Lục Oánh lóe lên thần sắc kiên nghị, tối hôm nay đã tiến tới bước như thế này rồi, vậy thì cứ đi tới bến, làm đến cùng, đến lúc đó bản thân mình không còn nợ Hàn Đông ân tình gì nữa.

Cho nên cô cắn răng, thò tay mở cửa.

Kết quả, khóa bên trong cửa bị khóa chặt, làm thế nào cũng không mở được.

Nghe tiếng Lục Oánh lạch cạch vặn nắm khóa ở bên ngoài, Hàn Đông đúng là không còn gì để nói. Hắn phát hiện cô gái này sao lại lớn gan đến vậy.

- Cô bé kia, em làm gì thế? Cửa đang khóa, đợi anh tắm xong rồi đến lượt em tắm.

Hàn Đông chỉ có thể nói một cách bất lực.

- Anh Đông…

Lục Oánh gọi nũng nịu, giọng điệu nhẹ nhàng run run, vô cùng hấp dẫn.

Nếu đổi là người kém kiên định một chút, chỉ sợ khi nghe thấy giọng điệu nũng nịu thế này thì sẽ lập tức không kiềm chế nổi mà mở cửa, lôi Lục Oánh vào trong.

Tuy tối nay Hàn Đông có uống rượu, nhưng đầu óc vẫn là rất tỉnh táo, hơn nữa Lục Oánh càng chủ động thì lòng hắn lại càng kiên định.

- Cô bé kia đừng nghịch ác nữa, nếu không thì lát nữa anh đuổi cô ra ngoài đấy.

Hàn Đông bất lực, nói uy hiếp.

- Không phải chứ, anh Đông nhẫn tâm quá.

Lục Oánh giả vờ sợ hãi, giọng điệu dịu dàng như con cừu non, đầy mê hoặc.

- Anh Đông, em chính là muốn phục vụ anh, anh cũng không cần phải đuổi em đi.

- Cái con bé điên này.

Tâm trạng Hàn Đông buồn bực, cảm giác đấu tranh chống chọi lại sức mê hoặc vô hạn này khiến hắn không thoải mái, nhưng hắn thật sự không thể làm gì Lục Oánh.

Chẳng lẽ phải đuổi cô đi thật sự mới phải sao?

- Ha ha ha…

Lục Oánh bỗng nhiên cười vang lên, dịu dàng nói:

- Được rồi, anh Đông, em không trêu nữa, anh từ từ mà tắm. Tắm sạch một chút nhé, em đi xem ti vi đây.

Nói xong cô liền quay người đi, rồi lại cầm điều khiển bắt đầu ấn loạn phím.

Nghe tiếng động bên ngoài, cuối cùng Hàn Đông thở phào một hơi. Con bé này đùa cũng quá trớn rồi, nếu bản thân mình mà không kiềm chế nổi, thì vừa rồi sẽ mở cửa lôi cô vào trong, lúc đó xem cô làm thế nào?

Tắm rửa xong, Hàn Đông mặc bộ đồ ngủ rồi đi ra ngoài.

Lục Oánh quay đầu nhìn, nói:

- Anh Đông, anh đẹp trai lắm. Đúng rồi anh Đông, chỗ anh có đồ ngủ không? Em tắm xong cũng muốn thay đồ.

Hàn Đông đáp:

- Đồ ngủ của anh em mặc được không?

Cùng lúc đó, Hàn Đông cảm thấy lúc trước Lục Oánh nói là muốn ở lại thì mình nên bảo cô ấy mua một bộ đồ ngủ, chỉ là lúc đó Hàn Đông không ngờ cô lại thật sự muốn ở cùng phòng với mình.

Lục Oánh thản nhiên cười:

- Chắc là mặc được ạ. Tuy anh Đông cao một chút, nhưng đồ ngủ cũng không cần phải vừa vặn với người.

Hàn Đông gật đầu, nói:

- Vậy được rồi.

Lúc này Hàn Đông liền đi tìm một bộ sạch sẽ, lấy ra đưa cho Lục Oánh, nói:

- Được rồi, em có thể đi tắm, chốc nữa nghỉ ngơi sớm.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.