- Chị dâu, chị đứng xa thế làm gì?
Tiêu Bối Bối vẻ mặt cười hỏi han.
Cô ta rời khỏi cái ôm của Hàn Đông, nụ cười xấu xa nhìn Lữ Nhạc, tiến lên trước cầm cánh tay của Lữ Nhạc
- Chị dâu, không phải chị cũng nhớ anh Đông sao? Sao vừa gặp mặt ngược lại một chút biểu hiện cũng không có vậy?
Lữ Nhạc liếc nhìn Tiêu Bối Bối, nói
- Bối Bối em nói cái gì thế?
Hàn Đông khẽ mỉm cưới, tiến lên trước nói với Lữ Nhạc.
- Được rồi, chúng ta thể hiện một chút nào
Nói rồi, hắn đưa đôi tay ra, nhẹ nhàng ôm Lữ Nhạc.
Vẻ mặt Lữ Nhạc đỏ ửng, toàn thân hơn run run, hai hàng lông mi chỉnh tề nhẹ nhẹ run lên, hai tay hơi hướng lên trên, rồi lại đặt xuống, cuối cùng cũng ngại không ôm Hàn Đông.
Tiêu Bối Bối đứng bên cạnh thấy bộ dạng Lữ Nhạc thẹn thùng, kìm không được thè đầu lưỡi ra, dáng vẻ nghịch ngợm, ngược lại vô cùng đáng yêu.
Hàn Đông biết Lữ Nhạc có chút thẹn thùng, cho nên nhẹ nhàng ôm cô ta một cái, sau đó liền thả ra. Toàn thân Lữ Nhạc truyền đến một mùi thơm thản nhiên, cô mặc quân trang váy ngắn màu xanh lục nhạt, mái tóc ngắn nhẹ nhàng, làm cho người khác có cảm giác oai hùng hiên ngang.
- Đi thôi, anh Đông, xe của anh dừng ở đâu thế?
Tiêu Bối Bối ngậm cười hỏi.
Cô ta mặc chiếc váy màu trắng, để hai cái bím tóc. Đôi mắt giống như sao, vẻ mặt thanh tú, giống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-cam-quyen/2225730/chuong-482.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.