Chương trước
Chương sau
- Sư đoàn đặc cần?

Vương Quân lặng đi một lúc, lập tức nghi hoặc nói:

- Sư đoàn đặc cần thì làm sao? Cũng không thể tùy tiện đưa người đi được.

Người mà anh ta đang nói chuyện là Trưởng ban Hậu cần quân khu tỉnh Phùng Đường Lĩnh, đối với anh ta mà nói, chỉ cần dượng gọi một cú điện thoại, nói vậy hẳn là có thể làm được chuyện tham gia quân ngũ này, nhưng không ngờ dượng lại nói có phiền phức. Ngoài ra sư đoàn đặc cần anh ta cũng là lần đầu tiên nghe nói đến.

Phùng Đường Lĩnh thở dài một hơi, nói:

- Chuyện này cháu không nên trà trộn vào trong, nên đừng có gây phiền phức nữa. Bạn của cháu, cháu gọi điện thoại báo cho họ một tiếng đi.

Nghe thấy giọng điệu bất đắc dĩ của dượng, Vương Quân lập tức kinh ngạc trong lòng, nhanh chóng hiểu được lần này quả thực gặp khó khăn rồi, song anh ta vẫn chưa từ bỏ ý định, nói:

- Dượng à, vậy cháu liên lạc với cậu một chút có được không?

Cậu của anh ta, chính Chủ tịch tỉnh Tây Xuyên Yến Sơn Cao. Anh ta nghĩ nếu dượng của mình không có cách nào, như vậy thì cậu mình với chức Chủ tịch tỉnh, nói vậy hẳn là có thể giải quyết được chuyện này.

Phùng Đường Lĩnh nói:

- Cậu cháu. Chuyện này tốt nhất cháu đừng trà trộn vào nữa.

Anh ta hiểu rõ rằng, chuyện này cho dù có Chủ tịch tỉnh Yến Sơn Cao ra mặt, chỉ sợ cũng không giải quyết được chuyện này, chuyện này khiến cho Vương Quân cảm thấy kinh ngạc. Anh ta cũng hiểu được một chút về tình hình của tỉnh Tây Xuyên. Tuy Bí thư Tỉnh ủy Nguyên Hằng Kiện nắm giữ lấy thế chủ động, nhưng cậu của mình là Chủ tịch tỉnh, quyền lực nắm giữ cũng không nhỏ, bởi vậy, đối với sư đoàn đặc cần này, trong lòng anh ta có đầy sự nghi hoặc rất lớn.

- Dượng à, rốt cuộc sư đoàn đặc cần này là ai mà ngay cả tìm cậu cháu cũng không được?

Vương Quân hỏi. Nhà anh ta làm nghề kinh doanh buôn bán, có mối quan hệ mật thiết với dượng anh ta, bởi vậy trước mặt dượng, trong lòng anh ta có chút hoài nghi mới trực tiếp hỏi thẳng, cũng không giấu diếm gì.

Phùng Đường Lĩnh nói:

- Cậu cháu cũng không phải là không có cách, nhưng chuyện này rất phức tạp. Sư đoàn đặc cần là bộ đội đặc chủng của quân khu Thục Đô, là một trong sáu bộ đội đặc chủng lớn của cả nước, trực tiếp thuộc bộ Tư lệnh quân khu, những người khác căn bản không can thiệp vào được.

Vương Quân nghe xong, không kìm được thở dài một hơi, lúc này nói:

- Đúng rồi, dượng à, người lúc trước dẫn đội tới là một đại tá khoảng 30 tuổi.

- Cháu nói cái gì?

Trong điện thoại Phùng Đường Lĩnh kinh ngạc hỏi, đại tá khoảng 30 tuổi, còn là dẫn đội sư đoàn đặc cần.

- Rốt cuộc các cháu đã đụng chạm đến người nào vậy?

Sư đoàn đặc cần là bộ đội đặc chủng thuộc quân khu Thục Đô, những sư trưởng khác chắc chắn là thiếu tướng. Vậy thì đại tá này, chắc là cấp phó của sư đoàn đặc cần, nhưng điều này cũng rất khó nói. Đại tá khoảng 30 tuổi, chỉ sợ toàn quân cũng không nhiều, bản thân vất vả hơn 20 năm, đến bây giờ cũng mới là đại tướng, chỉ sợ muốn đổi hai hàng bốn sao thành một ngôi sao, cả đời chắc cũng không có nhiều hi vọng. Trước đại tướng, cơ bản có thể dựa vào kinh nghiệm mà từ từ đi lên, nhưng đại tá thăng lên thiếu tướng, vậy thì không đơn giản rồi, thiếu tướng là được bầu cử mà lên, có khả năng cả đời không thăng lên được là điều có thể. Có nhiều sĩ quan trong quân đội, về cơ cản phải nhường nhịn đại tá.

Phùng Đường Lĩnh cảm thán trong lòng, lập tức nói nghiêm túc với Vương Quân:

- Tiểu Quân à, chuyện này cháu có thể rút lui được thì rút lui đi, nhất định không được cố trà trộn vào trong đó đâu đấy, mau chóng gọi điện thông báo cho cha mẹ người bạn kia của cháu đi, bảo họ nghĩ cách khác đi.

- Nhưng mà, bây giờ họ bị đưa đi rồi.

Bây giờ Vương Quân cuối cùng có chút sợ hãi, anh ta cũng lo thay cho mấy người bạn kia. Anh ta không thể nghĩ ra rằng, tùy tiện đụng vào một người, không ngờ lại có thực lực mạnh như vậy, một cuộc điện thoại là gọi ngay được đại tá, hơn nữa còn là người của bộ đội đặc chủng, khiến bản thân nhanh chóng lâm vào thế nguy.

- Lo lắng cũng vô dụng, chú đoán đối phương cũng muốn trút giận thôi, mấy người bạn đó của cháu cũng đã chịu khổ rồi.

Phùng Đường Lĩnh an ủi nói.

Vương Quân buồn bực tắt điện thoại, thầm nghĩ lần này thật sự đúng là gặp phải phiền phức lớn rồi, may mà lúc đó mình không xông lên phía trước, nếu không bây giờ mình cũng bị những quân sĩ đáng ghét kia đưa đi rồi.

Lúc này, Cục trưởng Bàng cũng nhận điện thoại, anh ta tiến lên phía trước nói với Vương Quân:

- Vương Quân, những người này rốt cuộc có lai lịch gì vậy?

Vương Quân ngẫm nghĩ một chút, vẫn đem thân phận của đám người kia ra nói cho Cục trưởng Bàng, bảo anh ta sau khi liên lạc với cấp trên, tạo áp lực cho bộ đội, đồng thời người nhà của mấy người bạn của mình cũng cùng nghĩ cách, như vậy nỗ lực nhiều phương diện, chắc chắn hiệu quả đạt được sẽ lớn nhất.

Nghe xong lời của Vương Quân, sắc mặt của cục trưởng Bàng thay đổi một cách rất khó coi. Tuy anh ta không hiểu rõ lắm chuyện của quân đội, nhưng anh ta có nghe đến bộ đội đặc chủng của quân khu Thục Đô, lại còn liên tưởng đến người dẫn đội đến lúc trước không ngờ là một đại tá, trong lòng của anh ta có một cảm giác muốn khóc, bây giờ Vương Quân gọi điện thoại, sắc mặt cũng khó coi, e là anh ta cũng không có cách nào, chuyện này chắc là không dễ làm, đến lúc đó chỉ sợ bản thân mình bị dính liên lụy.

Bây giờ Vương Quân cũng không để ý đến cục trưởng Bàng nữa, anh ta đi sang một bên, gọi điện thoại, bắt đầu thông báo cho cha mẹ của những người bị đưa đi.

Ba người bị mang đi, trong đó có một người là Tạ Trác Vĩ, là con trai của Phó trưởng ban thường trực ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Tạ Á Băng, một người tên Tất Bác Bình, là con trai của Phó giám đốc sở Y tế tỉnh Tất Thần Vĩ, ngoài ra tên mập kia tên Đào Gia Duy, trong nhà làm nghề kinh doanh bất động sản, có rất nhiều tiền.

Mấy người họ bị những người đi lính kia đưa đi, trong nhà chắc chắn rất lo lắng, đến lúc đó chắc chắn sẽ cầu cứu ở nhiều nơi, nói vậy nhanh chóng có thể được cứu ra.

Vương Quân vừa gọi điện thoại xong, lập tức khiến cho những gia đình kia bị rối loạn, con trai bị lính đưa đi, chuyện này chắc chắn không vì thế mà bắt đầu vội vàng gọi điện thoại đặt quan hệ, đi khắp nơi tìm người.

- Đến đây, tiểu Đông, uống một chai trước đã rồi hãy nói.

Lữ Trung Nguyên đưa cho Hàn Đông một chai rượu rồi nói.

Còn Lữ Nhạc và Tiêu Bối Bối lại cùng hát với nhau ở đó.

Hiện tại họ đang ở trong ktv, theo lời của Lữ Trung Nguyên, ca hát là chuyện của con gái, còn các đại gia thì nên uống rượu.

Đối với chuyện này, Hàn Đông cũng đành chịu, dù sao bây giờ quan hệ không giống nhau. Lữ Trung Nguyên là anh vợ, anh ta muốn uống rượu, bản thân cũng đành phải chiều theo thôi.

Lữ Nhạc đi đến bên Hàn Đông rồi ngồi xuống, trách Lữ Trung Nguyên:

- Anh cả, tửu lượng Hàn Đông không cao, các anh uống ít thôi.

Hàn Đông cười nói:

- Không sao đâu, để anh tiếp anh Trung Nguyên vài ly.

Trên thực tế, tửu lượng bây giờ của Hàn Đông so với lúc trước đã khá hơn rất nhiều rồi. Trước đây ba người uống tổng cộng hết một chai rượu đỏ, hắn không xảy ra chuyện gì cả, hơn nữa, đồ uống bây giờ lại là bia, vậy thì càng không có việc gì.

Hai người nhanh chóng uống mấy chai, lúc này Lữ Trung Nguyên hỏi:

- Tiểu Đông, ba người kia tính sao đây?

Hàn Đông cười nói:

- Thôi bỏ đi, dạy cho bọn họ một bài học là được rồi, cũng không phải là chuyện gì lớn lắm.

Lúc này liền kể lại sự việc một lượt. Lữ Nhạc ở bên cạnh bĩu môi nói:

- Những người như vậy, thì phải xử lý cho tốt.

Hàn Đông cũng biết vì sao Lữ Nhạc lại tức giận như vậy, chủ yếu là người này vừa xông lên đã ra tay với cô, hơn nữa, chuyện này bản thân nó chính là do bản thân anh ta sai trước tiên, với những người có gia thế thân phận giống như Lữ Nhạc, không đi ức hiêp người khác đã là được rồi, bây giờ có người chủ động trêu chọc, vậy thì đương nhiên phải đánh trả lại một cách mạnh mẽ rồi.

- Mấy người kia cũng không may một chút, đến lúc đó nhà họ chắc chắn sẽ tìm đến, dạy cho họ một bài học rồi thả ra đi.

Hàn Đông nói, người thân của mấy người này chắc chắn là có thế lực, chuyện này nếu như làm to quá, cũng không cần thiết, dù sao bản thân chỉ là một chuyện, không cần thiết phải tính toán quá nhiều.

Lữ Trung Nguyên cười nói:

- Yên tâm đi, không có chuyện gì đáng lo ngại cả, không gây phiền phức gì cho em đâu.

Mặc kệ anh ta có quan hệ gì, mấy người kia nếu dám trêu chọc em gái mình, không liên quan đến anh ta sao được?

Nếu anh ta đã nói như vậy, Hàn Đông cũng không còn lời gì để nói, Hàn Đông cũng tin Lữ Trung biết chừng mực.

Ở ktv chơi được đến 10h, mấy người đi ra ngoài ăn đồ nướng, lại uống không ít rượu, sau khi đưa đám người của Hàn Đông về đến nhà khách, Lữ Trung Nguyên lúc này mới quay trở về.

Buổi sáng hôm sau, 9 giờ Hàn Đông mới tỉnh dậy, song không bị đau đầu. Lúc đi đến phòng khách, liền nhìn thấy Lữ Nhạc đang ngồi ở đó xem ti vi, nhìn thấy Hàn Đông đi ra, liền cười hỏi:

- Anh tỉnh rồi à? Có đau đầu không?

- Không sao, em dậy từ khi nào vậy?

Hàn Đông cười hỏi.

- Em có thói quen dậy sớm rồi.

Lữ Nhạc nói.

Cô ngồi ở chỗ đó, phần trên người khá thẳng tắp, trong tư thế ngồi rất tao nhã, lại mang theo chút phong cách mạnh mẽ, khiến cho cả phòng khách có nhiều hơn vài phần sức sống.

Hàn Đông rửa mặt xong, liền đi vào trong phòng khách, ngồi xuống bên cạnh Lữ Nhạc, ngửi thấy mùi hương nhè nhẹ trên người cô, Hàn Đông chỉ cảm thấy tươi tỉnh hơn.

Trên ti vi đang phát một chương trình cán bộ công chức. Đối với Hàn Đông thì có chút nhàm chán, nhưng Lữ Nhạc lại thấy rất thú vị. Từ khía cạnh này mà nói, khuôn mặt của cô có độ cong tuyệt đẹp, cặp lông mi dài hơi cong cong, nhẹ nhàng chớp chớp, chiếc mũi hơi hếch lên, đôi môi đỏ mọng giống như một trái dâu tây vậy, khiến cho người ta say đắm lòng người.

- Anh không thích xem cái này à?

Lúc này Lữ Nhạc quay đầu lại

- Có cần đổi kênh khác không? Anh thích xem cái gì?

Nhìn bộ dạng đáng yêu của cô, Hàn Đông khẽ mỉm cười nói:

- Anh thích ngắm em.

Lữ Nhạc hơi đỏ mặt, cặp lông mi dài chớp xuống một chút, lập tức hạ giọng nói:

- Vậy thì cứ tiếp tục ngắm đi, sau đó quay đầu lại xem ti vi tiếp.

Âm thanh của cô vừa rồi rất thấp, nếu không phải là thính giác của Hàn Đông rất tốt, thì sẽ không nghe thấy được, nhìn khuôn mặt hơi đỏ ửng của cô, bộ dạng xấu hổ rất đáng yêu, trong lòng Hàn Đông không kìm được rung động, liền đưa tay ra nắm lấy một tay của cô.

Tay của Lữ Nhạc hơi cứng nhắc, song nhanh chóng trở lại bình thường.

Hàn Đông nắm lấy tay cô, cảm thấy bàn tay đó mềm mại, khiến cho người ta cảm thấy nếu nắm quá chặt thì sẽ làm hỏng vậy. Lúc cúi đầu xuống nhìn, ngón tay của cô thon dài, trắng hồng, móng tay cũng mang màu đỏ, lộ ra màu đỏ ở bên trong phần màu trắng, trong suốt như ngọc, Hàn Đông không kìm được dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve.

Trong lòng Lữ Nhạc khẽ run lên, tần suất chớp mắt của lông mi cũng nhanh lên vài phần. Hàn Đông vuốt ve tay của cô, khiến lòng cô không tự chủ việc rung động

Trên thực tế, lúc đầu mới quen Hàn Đông, từ tận đáy lòng Lữ Nhạc cảm thấy Hàn Đông rất giỏi, nhưng lúc đó chỉ xem Hàn Đông là anh trai. Sau đó, tiếp xúc nhiều, Lữ Nhạc cảm thấy nếu bản thân sau này có thể lấy được một người giống như Hàn Đông, thì đó cũng là một kết quả không tồi, chỉ là lúc này cô cũng biết Hàn Đông và Kiều San San rất yêu nhau, hơn nữa xem ý của Hàn Đông, cũng là cư xử với mình như một người em gái vậy, vì thế tuy rằng trong lòng cô cảm thấy tiếc nuối, nhưng cũng không có biểu hiện gì ở bên ngoài. Nhưng tình hình sau đó bỗng nhiên lại có sự chuyển biến mạnh mẽ, không ngờ Hàn lão lại để ý đến mình, muốn mình trở thành cháu dâu của ông, lúc đầu mẹ cô nói ra ý này, trong lòng Lữ Nhạc rất tán thành, sau đó đính hôn, chuyện của hai người coi là đã định xong. Ngoài sự vui mừng ở trong lòng, cô cũng đang từ từ thích ứng thân phận mới.

Tuy bây giờ hai người đã đính hôn với nhau, nhưng trên thực tế hai người cũng chưa có hành động gì quá thân thiết cả. Giống như việc Hàn Đông đang nắm lấy tay của cô rồi vuốt ve lúc này, trước đây là chuyện chưa từng có.

Trong phòng khách thật tĩnh lặng, Hàn Đông ngồi sát cạnh Lữ Nhạc, hai người thậm chí đều có thể nghe thấy tiếng thở nhè nhẹ của đối phương.

Nhìn thấy bộ dạng ngồi nghiêm chỉnh ngồi ngay ngắn của Lữ Nhạc, Hàn Đông không kìm được sát lại gần cô, hôn lên gương mặt trắng nõn kia một cái.

Khắp người Lữ Nhạc run lên, khuôn mặt lập tức đỏ lên giống như được phủ lên một tầng máu đào vậy.

Hàn Đông thấy vậy, trong lòng càng rung động hơn, không kìm được đưa tay ra ôm lấy cô, cuối đầu hôn vào môi cô.

- A

Lúc này Tiêu Bối Bối ngáp dài rồi mở cửa ra, nhanh chóng nhìn thấy cảnh tượng đó ở trong phòng khách, sửng sốt một lúc, lập tức đưa hai tay ra che lấy mặt mình, cười nói:

- Em không nhìn thấy cái gì đâu nhé, hai người cứ tiếp tục đi.

Khuôn mặt của Lữ Nhạc càng đỏ ửng hơn, cô nhẹ nhàng thoát ra khỏi vòng tay của Hàn Đông, nói với Tiêu Bối Bối:

- Bối Bối em mau đi rửa mặt đi, chúng ta cùng nhau đi xuống ăn sáng thôi, sau đó còn đi đến Tân Châu nữa.

- Có phải là em xuất hiện không đúng lúc, phải không?

Tiêu Bối Bối mở hé hai ngón tay, lộ ra một đôi mắt sáng như sao, không che giấu được sự hài hước.

Hàn Đông tức giận cười nói:

- Biết rồi mà em còn không biết xấu hổ khi nói như vậy sao.

- Hừ

Tiêu Bối Bối vừa nghe xong, lập tức buông tay ra, bĩu môi nói:

- Có vợ rồi thì không cần đến cô em gái này nữa phải không? Đúng là trọng sắc khinh bạn.

Nói xong cô kéo theo đôi dép lê rồi đi rửa mặt, cố ý làm ra vẻ không vui, phát ra âm thanh lộc cộc.

Thấy Tiêu Bối Bối đi vào trong nhà vệ sinh, Hàn Đông cười nói với Lữ Nhạc:

- Chúng ta tiếp tục nào.

Lữ Nhạc thản nhiên cười nói:

- Anh không sợ làm hư trẻ con à.

- Ha ha

Hàn Đông không nhịn được cười phá lên, không ngờ cô bé này lại có khiếu hài hước như vậy.

Đúng lúc này, điện thoại di động của Hàn Đông vang lên, mở ra xem, là một số điện thoại lạ, vừa không phải là số điện thoại di động cũng không phải là số điện thoại bàn.

Chần chừ một lúc, Lữ Nhạc đã liếc xong số điện thoại đó, nói:

- Là số điện thoại của anh cả gọi đến.

Hàn Đông liền đứng lên, nói:

- Anh Trung Nguyên à, sớm như vậy.

Lữ Trung Nguyên cười ha ha nói:

- Hàn Đông, mấy người kia bị bắt một đêm, đằng sau họ đều có chút thế lực, trong đó có một người là con trai của Phó trưởng ban thường trực ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Tạ Á Băng, cậu thấy có vấn đề gì không?

Anh ta biết Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Triệu Nhạc là người của nhà họ Hàn, bởi vậy lo lắng làm hại đến người của mình, nên mới đặc biệt hỏi vậy.

Nhưng Hàn Đông vừa nghe đến lại thấy vui, lúc đầu bản thân mình còn ở Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, Tạ Á Băng cũng không biết đã gây cho mình những khó chịu gì, bây giờ con trai của ông ta lại chọc giận mình, đúng là cha nào con nấy.

- Có vấn đề gì chứ, dù sao tất cả đều dựa vào trình tự bình thường để xử lý. Trung Nguyên anh xem rồi làm là được rồi, dù sao chỉ cần không làm quá là được rồi.

Tuy Hàn Đông không nói rõ cái gì, nhưng Lữ Trung Nguyên đã hiểu được ý của Hàn Đông, cười nói:

- Anh hiểu rồi, anh sẽ chăm sóc bọn họ thật chu đáo, ha ha. Hai người chơi vui vẻ nhé, có thời gian thì qua đây tìm anh uống rượu, gọi số điện thoại này là được rồi, đây là số điện thoại bí mật.

Tắt điện thoai, Hàn Đông liền lưu số điện thoại kia vào, thầm nghĩ có Lữ Trung Nguyên, sau này mình có chuyện gì cũng sẽ dễ làm hơn ở Thục Đô.

Đợi Tiêu Bối Bối rửa mặt xong, ba người xuống lầu, ăn bữa sáng mà khách sạn chuẩn bị miễn phí, sau đó Hàn Đông liền lái xe đi Tân Châu.

Trên đường đi, Hàn Đông giới thiệu cho Lữ Nhạc và Tiêu Bối Bối biết một số địa điểm du lịch nổi tiếng ở Tân Châu, điều này khiến cho hai cô gái tràn đầy sự kì vọng.

Đi được hơn 1 giờ đồng hồ, Lữ Nhạc nhẹ nhàng nói:

- Hàn Đông, anh nghỉ một lát đi, để em lái thay anh một đoạn.

Trong lòng Hàn Đông cảm thấy ấm áp, cười nói:

- Không sao, anh không mệt.

Lữ Nhạc kiên trì nói:

- Thay phiên nhau lái đi, sẽ thoải mái hơn một chút.

- Vây thì được.

Hàn Đông nói, lập tức dừng xe lại, hai người hoán đổi vị trí cho nhau.

Tiêu Bối Bối cười nói ở phía sau:

- Ui da, thật khó chịu!

Hàn Đông quay đầu lại cười nói:

- Trẻ con thì biết cái gì.

Tiêu Bối Bối bĩu môi nói:

- Em không còn nhỏ nữa rồi.

Sau đó cô lại thở dài, nói:

- Ôi, mình cảm thấy bây giờ mình là cái bóng đèn lớn, sớm biết thế này mình đã không đi theo rồi.

Hàn Đông cười ha ha, nhìn thấy vẻ mặt của Lữ Nhạc hơi đỏ ửng, cảm thấy rất vui vẻ.

Kĩ thuật lái xe của Lữ nhạc so với Hàn Đông còn tốt hơn rất nhiều. Trong lúc lái xe, xe đi rất ổn định, người ngồi ở trong cũng rất thoải mái.

Chiếc xe tiến vào trong nội thành thành phố Tân Châu, đã hơn 11 giờ rồi, ba người tìm đến một nhà hàng cá sông đặc sản để ăn cơm trưa ở huyện Hoa Bình, khoảng 1h30 liền đi đến thành phố Tân Châu, Hàn Đông trực tiếp lái xe.

Căn nhà mà Hàn Đông ở rất rộng rãi, hơn nữa Lữ Nhạc và Tiêu Bối Bối không phải là người ngoài, bởi vậy Hàn Đông cũng không sắp xếp cho họ ở ngoài.

- Anh Đông à, anh sống một mình ở một nơi rộng thế này, thật là xa xỉ.

Tiêu Bối Bối đi dạo một vòng quanh khu nhà rồi cảm thán nói.

Hàn Đông cười nói:

- Anh không ở thì cũng không có ai đến đây ở đâu.

Trên thực tế, những lời hắn nói cũng không hoàn toàn đúng, căn phòng ở phía sau, trên thực tế vốn chính là nơi để cho lãnh đạo ở. Tuy những lãnh đạo này đều có nhà ở khu Thành ủy, nhưng ở bên ngoài có căn nhà như thế này, vậy thì cũng là để cho họ có cần gì thì cũng thuận tiện một chút.

Nghỉ ngơi một lúc, với yêu cầu mãnh liệt của Tiêu Bối Bối, Hàn Đông liền dẫn hai người họ ra ngoài dạo phố.

Hàn Đông đến thành phố Tân Châu cũng chỉ có vài tháng, nhưng đặc biệt thời gian đi ra ngoài dạo phố lại không nhiều, cũng vừa lúc đi ra ngoài để quan sát tình hình của người dân.

Đến khu phố buôn bán sầm uất nhất, Tiêu Bối Bối và Lữ Nhạc mỗi người kéo lấy cánh tay của Hàn Đông, đi trong đám người, khiến cho những người xung quanh đều cảm thấy ngưỡng mộ vì sự may mắn của Hàn Đông.

Trong lòng Hàn Đông cười khổ một trận, hắn là Phó Chủ tịch thành phố, tuy rằng Tiêu Bối Bối và Lữ Nhạc đều là người thân, nhưng nếu như để cho người khác nhận ra hắn, cũng là chuyện xấu hổ. Dù sao đường đường là một Phó Chủ tịch thành phố lại để cho hai cô gái kéo tay một cách công khai đi dạo phố, chắc chắn sẽ khiến cho người ta không tự chủ mà nghĩ ra một vài liên tưởng.

May mắn thay, Hàn Đông chỉ là ủy viên thường vụ Thành ủy, Phó Chủ tịch thành phố, không phải là lãnh đạo quan trọng trong thành phố, bởi vậy cơ hội trên ti vi cũng không nhiều, cho dù có lên ti vi, phân cảnh quay về mình cũng không nhiều, bởi vậy, những người dân bình thường chắc là cũng sẽ không biết đến hắn.

Tuy nhiên, điều mà Hàn Đông không biết là, hắn vẫn bị một người quen trông thấy.

Người này chính là Cục trưởng cục Công an Hứa Kiến Thế, đang đưa người tình đến một phòng trà để uống trà. Căn phòng đó vừa lúc ở tầng 2, lúc anh ta đứng bên cửa sổ nhìn xuống dưới, đúng lúc nhìn thấy Hàn Đông đang dẫn hai người đẹp đi ra từ một cửa hàng quần áo. Lúc đó anh ta ngẩn ra một lúc, lập tức mừng thầm trong lòng, liền đưa điện thoại ra, gọi điện thoại, sau đó bảo với người tình rằng có chuyện gấp, lập tức đi xuống lầu, đi theo dõi từ phía xa.

Không lâu sau, có hai thanh niên tóc dài đuổi đến, thông qua liên lạc bằng điện thoại đã tìm ra được Hứa Kiến Thế, trong đó trong tay của một người đàn ông còn cần cameras.

Hứa Kiến Thế chỉ Hàn Đông cho hai người kia biết, sau đó thận trọng dặn dò họ một lượt.

Người đàn ông cầm cameras liền vỗ ngực nói:

- Đại ca yên tâm, tôi nhất định sẽ chụp hình bọn họ thật rõ nét.

Hứa Kiến Thế gật gật đầu nói:

- Chụp thật nhiều tấm vào, đặc biệt là những cảnh thân mật ấy, không được phép bỏ qua, chú ý không được để bị phát hiện ra, làm tốt chuyện này, không thiếu phần của các anh đâu.

- Đại ca cứ yên tâm, chúng em nhất định sẽ làm tốt chuyện này.

Hai người đàn ông nói một cách chắc chắn.

Nhìn thấy bọn họ đi về phía trước một cách vui vẻ, khuôn mặt Hứa Kiến Thế nở một nụ cười thâm hiểm, trong lòng anh ta tràn đầy sự oán giận với Hàn Đông. Để trả đũa lại Hàn Đông, anh ta luôn chờ đợi cơ hội. Chỉ là Hàn Đông dường như không có chút sơ hở nào, điều này khiến anh ta không biết làm sao cả. Hôm nay nhìn thấy Hàn Đông kéo theo hai người đẹp đi dạo phố, điều này khiến cho anh ta cảm thấy vui mừng tột độ, cảm thấy đây là cơ hội tốt để trả đũa Hàn Đông, theo lý mà nói Hàn Đông vẫn chưa kết hôn, bên cạnh có người đẹp cũng là điều rất bình thường. Cho dù là mang theo hai người đẹp đi cùng, thì đó cũng không phải là chuyện gì to tát cả, nhưng ở một phương diện khác, là lãnh đạo của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, đồng thời dẫn theo hai người đẹp đi dạo phố, điều này có chút gì đó không ổn, ít nhất tội danh sống một cuộc sống sa đọa cũng được đấy.

“Đợi đến khi ảnh chụp đến tay, ông đây xem mày còn kiêu ngạo thế nào nữa.” Hứa Kiến Thế nghĩ một cách tức giận. Tuy anh ta không có cách gì với Hàn Đông, nhưng chỉ cần có được những bức ảnh này, đưa cho lãnh đạo có liên quan đến Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật, Thành ủy, đồng thời cũng gửi cho Ủy ban Kỷ luật tỉnh mấy tấm, đến lúc đó sẽ có người đối phó với anh ta, nếu như bức ảnh càng ướt át hơn, vậy thì hiệu quả càng tốt.

Hàn Đông dẫn theo Lữ Nhạc và Tiêu Bối Bối đi dạo phố, đương nhiên không biết Hứa Kiến Thế đang âm thầm phái người đi chụp trộm mình.

Hôm nay là ngày quốc tế lao động 1 - 5, đâu đâu cũng là biển người, bởi vậy Hàn Đông cũng không chú ý đến, thỉnh thoảng có người đưa cameras ra để chụp mình.

Con gái mà đi mua sắm thì mất rất nhiều thời gian. Lữ Nhạc và Tiêu Bối Bối vừa đi dạo, vừa nói chuyện một cách vui vẻ, thử quần áo cũng phải để cho Hàn Đông nhận xét. Dưới sự thúc giục của Tiêu Bối Bối, Lữ Nhạc cũng mua một chiếc váy, Hàn Đông rất mong chờ xem hình dáng của cô ấy lúc mặc váy sẽ thế nào.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.