Chương trước
Chương sau
- - Đi thôi, chúng ta về nhà thôi.

Hàn Đông nắm một tay Hàn Vũ, tay còn lại cầm lấy vali hành lý từ trong tay Lữ Nhạc.

Cả nhà ba người xen qua đám đông, đi đến chỗ đỗ xe, Lý Thiết Trụ sớm đã xuống xe giúp Hàn Đông để vali hành lý vào sau xe.

Sau đó Hàn Đông đơn giản giới thiệu một chút, Lý Thiết Trụ nhìn thấy vai Lữ Nhạc mang quân hàm Đại tá, trong lòng vô cùng khiếp sợ, lúc này kích động giơ tay chào, lớn tiếng nói:

- - Chào thủ trưởng.

Làm nhân viên Cục cảnh vệ Sở Công an, quan hệ của Lý Thiết Trụ là ở trong cảnh sát vũ trang, bản chất anh ta vẫn là quân nhân, cho nên khi nhìn thấy Lữ Nhạc trong lòng liền không khỏi tràn đầy sự tôn kính.

Lữ Nhạc khẽ mỉm cười, nói:

- - Tiểu Lý không cần khách khí vậy, cũng không phải là người ngoài, về sau tùy tiện hơn một chút.

Hàn Đông cũng nói:

- - Đúng vậy, sau này gọi là chị Lữ là được rồi.

Lý Thiết Trụ cũng không dám cãi lại, dù sao anh ta cũng là tâm phúc của Hàn Đông, nếu quá khách khí lại là không tốt.

Sau đó Lý Thiết Trụ khởi động xe, rời khỏi sân bay đi tới Tỉnh ủy.

Ở trên xe, Hàn Vũ ngồi ở bên cạnh Hàn Đông, vui vẻ báo cáo thành tích học tập với Hàn Đông, Hàn Đông nghe xong vô cùng vui mừng, thằng bé này rất thông minh cũng rất hiểu chuyện, về mặt học tập cũng không cần mình phải lo, chỉ cần bồi dưỡng tốt tính cách của nó, như vậy sự phát triển của nó sẽ đi theo quỹ đạo.

Mà theo tình hình hiện tại, tính cách Hàn Vũ cũng rất tốt, so với bạn bè cùng trang lứa đã chín chắn hơn rất nhiều, chỉ cần phát triển theo tình hình này, Hàn Đông tin rằng tương lai Hàn Vũ sẽ rất xuất sắc.

Đến cư xá Tỉnh ủy dưới chân công viên Tháp Tử Sơn, Hàn Vũ nhìn thấy cảnh cư xá tuyệt đẹp như vậy, cây cối tươi tốt, không khí tươi mát, quả thật là đi tới vùng ngoại ô, nó liền vô cùng vui mừng, nói:

- - Rất thoải mái, con thích ở đây.

Đợi đi vào nhà số 6, nhìn thấy bài trí trong phòng trên mặt Lữ Nhạc cũng lộ ra vẻ tươi cười, nói:

- - Bài trí ở đây cũng có chút xa hoa nhỉ.

Tuy rằng bên ngoài thoạt nhìn không được tốt lắm nhưng Lữ Nhạc vẫn nhận ra trong phòng có rất nhiều đồ đều là hàng hiệu quốc tế, trong sự khiêm tốn này lộ ra sự phú quý khó có thể nói.

Hàn Đông nói:

- - Đều là như vậy, anh cũng đành phải chấp nhận ở.

- - Vậy thì cứ ở như vậy đi.

Lữ Nhạc cười lẫy nói.

Lý Thiết Trụ mang giúp đồ đạc vào sau đó liền cáo từ, bây giờ là thời gian cả nhà Chủ tịch tỉnh gặp nhau, anh ta cũng không tiện ở lại.

Hôm nay là thứ 6, Lữ Nhạc và Hàn Vũ đã đến đây, buổi chiều Hàn Đông cũng không đến phòng làm việc nữa, hắn gọi điện thoại cho Hứa Song, bảo anh ta đưa tài liệu quan trọng đến đây. Đương nhiên nếu có chuyện gì khẩn cấp Hàn Đông cũng phải đi xử lý, dù sao ở vị trí này thì công tác là quan trọng nhất.

Hàn Vũ đã lâu không gặp cha mình, gặp được Hàn Đông nó vô cùng vui mừng, cho dù tính tình điềm đạm, chín chắn cũng không khỏi nói với Hàn Đông những chuyện mà nó trải qua thời gian này, nhìn thấy bộ dạng hớn hở của nó, Hàn Đông trong lòng không khỏi cảm thán trẻ con vốn dĩ là như vậy.

Buổi sáng hôm sau, sau khi ăn sáng xong, Lữ Nhạc liền mỉm cười, nói:

- - Hàn Đông, hôm nay cuối tuần, anh liên hệ chị San San đi, chúng ta tụ tập một lát, em đã lâu không gặp chị ấy. Còn nữa em chưa từng gặp Tiểu Nguyệt, muốn gặp một chút công chúa nhỏ đáng yêu này.

- - Em Nguyệt Nhi à?

Hàn Vũ ngẩng mặt lên hỏi.

- - Con còn chuẩn bị quà cho em ấy, khi nào con có thể gặp em ấy?

Hàn Đông vuốt đầu Hàn Vũ, nói:

- - Con sắp được gặp em rồi.

Tuy rằng không biết Lữ Nhạc rốt cuộc muốn làm gì, nhưng nếu cô đã đưa ra yêu cầu như vậy, thì Hàn Đông sẽ thỏa mãn cô. Ít nhất theo tình hình bây giờ, Lữ Nhạc hẳn là không đến mức làm chuyện gì quá đáng.

Trên thực tế, từ góc độ của Lữ Nhạc, quan hệ của mình và Kiều San San cũng có chút quá mức. Nhưng Lữ Nhạc cũng hiểu được tình cảm của Hàn Đông và Kiều San San đã có từ trước khi quen với cô, cho nên trong lòng cô đã sớm có tâm lý chuẩn bị. Trên thực tế cô cũng nghe nói qua, ở Yến Kinh có rất nhiều hôn nhân liên kết giữa các gia tộc, hai người bị ghép đôi với nhau, trên thực tế đều không hạnh phúc, ít ra tình cảm của Hàn Đông đối với mình cũng là thật, quan hệ vợ chồng cũng rất tốt, so với nhiều người là hạnh phúc hơn nhiều. Về phần một số hồng nhan tri kỷ của Hàn Đông cũng là chuyện không có cách nào, từ xưa đến nay phàm là đàn ông vô cùng ưu tú, phụ nữ bên cạnh sao có thể chỉ có một người. Mà Hàn Đông ít ra không phải là một kẻ xằng bậy, phụ nữ mà hắn có quan hệ, theo cô được biết cũng đều là đủ loại nguyên nhân mới có tình cảm.

Thấy Hàn Đông nói chuyện điện thoại xong, Lữ Nhạc mỉm cười, nói:

- - Chị San San thời gian này vẫn khỏe chứ?

Hàn Đông sửng sốt không biết Lữ Nhạc sao lại hỏi như vậy, nhưng hắn vẫn thành thật nói:

- - Vẫn khỏe.

- - Vậy thì tốt rồi,

Lữ Nhạc gật đầu, nói:

- - Em và chị San San tình như chị em, cũng mong chị ấy sống vui vẻ, em cảm thấy sau này chị San San có thể ở trong nội địa, không cần phải ở Hồng Kong, cuộc sống không quen cũng không có ý nghĩa gì. Như vậy thì sau này chúng ta có thể giao lưu nhiều hơn, Hàn Vũ và Hàn Nguyệt cũng có thể cùng nhau lớn lên thì thật là tốt.

Hàn Đông thật sự có chút trợn tròn mắt, Lữ Nhạc rốt cuộc là có ý gì?

Đơn giản phân tích thì dường như Lữ Nhạc đã ngầm đồng ý sự tồn tại của Kiều San San, muốn để cho cô ở bên cạnh mình?

Đây rốt cuộc là chuyện gì?

Hàn Đông suy nghĩ trong lòng trăm lần vẫn không có lời giải đáp, nhìn Lữ Nhạc vẻ mặt chân thành, Hàn Đông thật sự muốn hỏi rõ ràng, nhưng hắn lại không thể hỏi.

Lữ Nhạc lúc này thở phù một tiếng, mỉm cười nói:

- - Đang suy nghĩ gì đấy? Tâm hồn đi đâu mất rồi?

Hàn Đông cười gượng một cái, nói:

- - Không nghĩ gì.

- - Anh đó…

Lữ Nhạc bất đắc dĩ nhìn Hàn Đông một cái, nói:

- - Hy vọng sau này không có nữa.

- - A..cái này…

Hàn Đông kinh ngạc không biết nói gì cho phải, Lữ Nhạc mặc dù bất đắc dĩ nhưng lại đã đồng ý mối quan hệ của mình và Kiều San San. Cũng không biết cô sao lại nghĩ thông suốt rồi.

Nhưng đây đối với Hàn Đông lại là một chuyện tốt, từ trước tới nay Hàn Đông rất buồn bực chuyện này, nếu Lữ Nhạc có thể chung sống hòa bình với Kiều San San là tốt nhất.

Bây giờ xem ra dường như ý tưởng này đã thành sự thật.

Lẽ nào Lữ Nhạc bảo mình gọi Kiều San San tới là muốn nói chuyện này với cô ấy sao?

Lúc này Hàn Đông cảm giác quả thực mình đang nằm mơ vậy, hơn nữa là một giấc mơ đẹp.

Nhìn thấy nụ cười trên mặt Lữ Nhạc mang theo một vẻ tức giận, trong lòng Hàn Đông không khỏi cảm động, dù Lữ Nhạc biểu hiện rộng lượng đến đâu, từ sâu trong nội tâm của nàng chắc chắn phải chịu sự giày vò, trải qua rất nhiều cân nhắc và suy nghĩ mới có thể đưa ra quyết định này.

Không kìm nổi ôm Lữ Nhạc vào trong lòng, hôn lên trán nàng.

Lúc này điện thoại vang lên, bảo mẫu đi đến nhận điện thoại, là bảo vệ gọi tới hỏi có để một người phụ nữ tên Kiều San San vào không.





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.