Chu Ngưng vẫn luôn hành động có chừng mực suốt hai mươi năm trời, điều bốc đồng và lãng mạn nhất anh từng làm chính là hiện tại, dẫn người nhất kiến chung tình về nhà.
"Nào, vào đi."
Anh biết Lâm Vãn phải sống trong một môi trường hoàn toàn lạ lẫm, trên đường đi Chu Ngưng vẫn luôn nắm lấy tay cậu, một khắc cũng không buông tay. Lâm Vãn lúc đầu cũng chỉ yên lặng để anh nắm, một lúc sau mới nhẹ nhàng nắm ngược lại tay anh.
Cậu sẵn sàng từ bỏ cố hương mà đi theo anh, mặc dù cố hương đó chẳng có gì đáng để cậu lưu luyến, nhưng khi Lâm Vãn gật đầu nguyện ý đi theo anh, Chu Ngưng vẫn thấy xúc động. Anh quyết tâm đối xử tốt với cậu gấp ngàn lần, nâng niu cậu nơi đầu quả tim mình.
"Tiểu Vãn, sau này đây là nhà của chúng ta." Chu Ngưng vui vẻ nói.
Lâm Vãn ngồi trên ghế sô pha, đôi mắt tròn xoe mở to, vừa tò mò vừa nhút nhát ngắm nghía xung quanh, đây là một căn nhà rất đẹp, bàn ghế đồ đạc được sắp xếp rất ngăn nắp, còn có rất nhiều đồ trang trí tinh xảo mà cậu chưa từng nhìn thấy.
"Em làm quen với căn nhà một chút nhé, đói bụng thì trong tủ lạnh có đồ ăn, nếu mệt thì vào ngủ trong phòng."
Từ khi xuống máy bay điện thoại Chu Ngưng đã réo không ngừng, anh vừa mới quyết định từ bỏ dự án ở trấn nhỏ kia vì Lâm Vãn, không thể không đưa ra lời giải thích rõ ràng. Giọng anh có chút áy náy, "Bây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-cam-nho/2929736/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.