Lâu Tình Vũ lặng thinh.
Sư phụ đã lăn lộn trong giang hồ nhiều năm, ánh mắt sắc bén, nhìn chằm chằm hắn hồi lâu, rồi bỗng nói: "Đúng rồi, con bé Hoàng Liên ấy đã thành thân rồi."
Lâu Tình Vũ run tay, làm rơi một thìa trầm hương quý giá hơn cả vàng xuống bàn.
Hắn chậm rãi phủi sạch lớp bụi hương trên bàn, rồi cất lời: "Sư phụ, có thể giúp ta chế một loại hương liệu được không?"
Hắn không muốn Hoàng Liên ngày ngày lún sâu vào nguy hiểm, nhưng cũng biết đó là sự lựa chọn của nàng, bản thân không có quyền ngăn cản.
Hắn chỉ có thể thử đi thử lại để điều chế một loại hương liệu, hương thơm lâu bền, bỏ vào túi hương mang theo người, giúp nàng che đi mùi m.á.u tanh, thuận tiện cho việc hành động. Sau đó, hắn nhờ sư phụ mang tặng cho nàng.
Sư phụ báo lại rằng, Hoàng Liên rất thích loại hương này, nói rằng sẽ luôn mang bên mình.
Cũng nhờ hương thơm đó, những con quạ do Lâu Tình Vũ nuôi có thể dễ dàng tìm ra tung tích của Hoàng Liên ở bất cứ đâu.
Lâu Tình Vũ đi khắp nơi đuổi theo Hoàng Liên, lo sợ nàng rơi vào nguy hiểm khi không có mình bên cạnh. Trong những lần đuổi theo không ngừng nghỉ đó, hắn đã bỏ tiền bỏ sức để âm thầm giúp nàng giải quyết một số việc.
Cho đến một ngày, Hoàng Liên vốn vô tư, bỗng hỏi: "Sao ngươi cứ luôn làm ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-cam-an-hoang-lien/3679687/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.