Nàng cưỡi ngựa tới.
Con ngựa toàn thân đen tuyền, chỉ có bốn vó trắng như tuyết, đứng giữa nền tuyết trông như mọc ra từ tuyết mà thành.
Nàng kéo Lâu Tình Vũ lên ngựa, giọng nói nhẹ nhàng:
"Ngươi nắm chặt nhé, con Thừa Phong của ta chạy nhanh lắm đó!"
Cơn gió lạnh thấu xương phả vào mặt, họ phi ngựa về hướng mặt trời suốt hai canh giờ, cho đến khi ánh tà dương tắt hẳn, ánh trăng bắt đầu lên, mới nhìn thấy tường ngoài của trang viên ở đằng xa và dần dần dừng lại.
Lâu Tình Vũ cảm thấy bản thân thật sự vô cùng hoang đường.
Lúc này trời đã về chiều, đáng lẽ hắn nên ở trong hí lâu, hát cho những vị khách hào phóng vung tiền thưởng, thế mà hắn lại đi theo một cô gái, đến cả tên cũng không biết, chạy suốt hai trăm dặm đường chỉ để ngắm một cây hoa lê như nàng đã nói.
Nhưng lòng hắn lại ngập tràn niềm vui.
Suốt chặng đường phi ngựa, hắn đã nhìn thấy những cánh đồng rộng lớn, núi non trập trùng, khung cảnh khác hẳn với kinh thành. Thậm chí, tiếng quạ kêu vẳng lên từ những bụi cây bên đường còn thú vị hơn cả những con vẹt kiêu sa của đám quý nhân nuôi dưỡng.
Cô gái xuống ngựa, dẫn hắn bước vào vườn lê.
Ở đây, cả vườn toàn là lê.
Những cây lê vào mùa đông không còn chiếc lá xanh nào tô điểm, đứng trơ trọi trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-cam-an-hoang-lien/3679685/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.