Hoa quế nở rộ, trong ngõ còn có nhiều cô nương khác cũng đang hái hoa, nhưng ý chẳng phải vì hoa. Kiều Hoàng Liên chầm chậm bước đến cây mình ưng ý, vừa đến nơi thì cảm thấy một làn mưa mỏng phả vào mặt.
Mưa nhỏ rơi nhẹ nhàng, kéo theo cả tâm trạng của Kiều Hoàng Liên cũng trở nên mờ mịt.
Những cô nương đang hái hoa vội vàng đội giỏ mà tìm nơi tránh mưa, nàng đứng dưới gốc cây cúi đầu, thấy cả đàn kiến tìm mồi đã xếp thành hàng mà rút về tổ để tránh cơn mưa, nàng mới thong thả quay người, định rời đi.
Có chút thất vọng ư? Đương nhiên là có, bởi đây là lần đầu tiên nàng muốn tự mình trang điểm.
Nhưng lại có chút nhẹ nhõm, có lẽ đây là sự nhắc nhở đầy thiện ý của ông trời.
Dù sao thì, A Uy chưa từng nói với nàng điều gì, chỉ là nàng tự mình mơ tưởng mà thôi.
Nàng vừa muốn A Uy nhìn thấy mình, lại vừa sợ hắn thật sự nhìn thấy.
Gió thổi những cánh hoa quế rơi rụng, mùi thơm nồng nàn bị cơn mưa lạnh nhạt ép xuống, hòa lẫn với hương thanh đạm của đá xanh, tràn vào khứu giác.
Kiều Hoàng Liên ngoảnh đầu lại, định đội giỏ lên đầu để tránh mưa, chợt thấy cuối ngõ Hoa Quế có một nam nhân đang che ô đứng đó.
Trong làn mưa mờ mịt, bóng dáng tựa như ngọc quý giữa đám đá tích tụ.
Mưa làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-cam-an-hoang-lien/3679679/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.