Ngày hôm sau, Kiều Hoàng Liên đến nhà A Uy như đã hẹn, nhưng vừa tới nơi đã thấy ngoài cửa có một đám người vây quanh. 
  
Bên trong vang lên tiếng sáo du dương, người ngoài cửa đều xuýt xoa khen ngợi. 
  
"Không ngờ A Uy thổi sáo hay đến thế." 
  
"Ta từng theo phụ thân đến Hàng Châu, ngay cả nhạc công giỏi nhất ở đó cũng chẳng thổi hay bằng A Uy." 
  
"Một ngày không khoe mình từng đến Hàng Châu thì ngươi chec à?" 
  
"Thật mà, hay lắm đó!" 
  
"A Uy tuy là người câm, nhưng hắn biết dùng tiếng sáo để tỏ tình, còn hơn đám đàn ông thô lỗ chẳng biết lãng mạn là gì." 
  
Kiều Hoàng Liên tiến thêm vài bước, khiến đám người có vẻ không vui. Cô nương đứng đầu quay lại nhìn thấy nàng, bèn cười giọng châm chọc: "Ồ, là Hoàng Liên sao? Nhà ngươi toàn hạng người thô lỗ, không giec heo thì cũng chặt củi, vậy mà cũng biết thưởng thức khúc nhạc của A Uy à?" 
  
"Đúng thế, thứ này tao nhã như vậy, còn ngươi thì—" 
  
Kiều Hoàng Liên cười tươi, bẻ gãy cây chổi trong tay cô nương kia: "Người thô lỗ thì không được có thú vui tao nhã à? Ta cứ nghe đấy, tức chec các ngươi!" 
  
Nhưng sự ồn ào ngoài cửa đã khiến tiếng sáo bên trong bỗng ngừng lại. 
  
Các cô nương chờ đợi mãi mà không thấy tiếng sáo tiếp tục, đành than vãn rồi bỏ đi. 
  
Kiều Hoàng Liên bỗng nhiên 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-cam-an-hoang-lien/3679678/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.