"Anh Cố, đã làm làm gà xong". Trợ lý Đào đi ra từ phòng bếp, lau vết nước trên tạp đề.
"Được, sau đó cứ để tôi". Vu Cố gật đầu rồi vào bếp.
Bệnh nhân Tần Cao Dương đang dựa vào sô pha xem TV, tay phải trân chái quấn y như xác ướp đặc biệt bắt mắt, thậm chí có chút buồn cười.
Tần Cao Dương ngoắc ngón tay với trợ lý. Trợ lý Đào hiểu ý, liếc nhìn phòng bếp, bước nhanh đến chỗ Tần Cao Dương.
Trợ lý cũng không ngờ rằng hắn với Tần Cao Dương mới hai ngày không gặp mà người này đã bị thương thành cái bộ dạng này.
"Tần tổng". Trợ lý Đào đi lại trước mặt Tần Cao Dương, nghiêng người nhỏ giọng hỏi hắn xem có gì muốn làm.
"Cậu có thể tan ca". Tần Cao Dương nhìn về phía cửa, nhướng mày nói.
"Nhưng tôi đi rồi thì ngài ăn uống như nào? Về phòng cũng là một vấn đề". Trợ lý Đào nhìn cái vẻ này của Tần Cao Dương, nói thật là hắn không yên tâm. Dầu gì Tần Cao Dương cũng là ông chủ của hắn, nếu Tần Cao Dương xảy ra chuyện không may, chén cơm của hắn cũng đi tong.
Tần Cao Dương không nói gì, nhướng mày hướng vào phòng bếp.
Một lúc sau trợ lý Đào mới hiểu ra.
"Cảm ơn Tần tổng". Trợ lý Đào thấp giọng nói, đứng thẳng người nói chuyện với Vu Cố trong bếp.
"Anh Cố, tôi đến bệnh viện lấy thuốc cho ông chủ đây". Trợ lý Đào rất thức thời, hắn biết bây giờ mình mà đi thì rất giống như cố tình, nhất định phải tìm một cái cớ thích hợp.
"Được, chú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-ca-nho-cam-cua-pho-thieu-lai-lam-nung-roi/990973/chuong-143.html