"Đệt!"
Soi thẳng vào gương, Tần Cao Dương lại nhìn cặp lông mày trọc lóc của mình, không nhịn được chửi một tiếng, tốt xấu gì Vu Cố cũng vì cái này mà cười hai lần, bằng không Tần Cao Dương tức chết.
Tần Cao Dương cụp mắt nhìn chì kẻ mày nằm trên bàn, suy nghĩ xem có nên tự kẻ lông mày cho mình hay không.
Nhưng Tần Cao Dương chưa từng làm qua loại việc này, hắn thật sự không biết.
"Vu Cố". Tần Cao Dương gõ cửa phòng Vu Cố.
Vu Cố không đáp lại, nhưng vẫn mở cửa, vẻ mặt "có chuyện gì nói nhanh".
"Có thể giúp tôi một việc được không?" Tần Cao Dương giơ chì kẻ mày trong tay lên, cái này là Uông Vũ tầng dưới đưa hắn.
"Tôi không làm, anh đi tìm người khác đi". Vu Cố thản nhiên nói, từ chối yêu cầu của Tần Cao Dương.
"Em còn chưa thử thì làm sao biết không". Tần Cao Dương giở trò đồi bại, một tay không dấu vết đỡ lên cửa phòng Vu Cố đề phòng anh đột ngột đóng cửa: "Em thử xem, thật sự không được thì thôi".
"Hơn nữa nơi này chỉ có hai người chúng ta, em mà không giúp tôi thì chẳng còn ai cả". Lúc Tần Cao Dương nói chuyện, lông mày trọc khẽ động, Vu Cố nhìn bộ dáng hài hước kia của hắn lại muốn cười, nhưng vẫn cố nhịn không để mình cười ra.
"Tự mình thử đi". Thái độ Vu Cố có chút không kiên nhẫn.
"Tôi không". Tần Cao Dương vẫn luôn nhớ kỹ câu của Tần Húc nói với hắn, da mặt phải dày mới được: "Vu Cố, em giúp tôi đi mà".
"Tôi còn phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-ca-nho-cam-cua-pho-thieu-lai-lam-nung-roi/990970/chuong-140.html