"Đứt ngón tay rồi!"
Trên chiếc thớt dính vết máu, Tần Cao Dương ôm ngón tay lộ ra vẻ mặt đau đớn.
Vu Cố vội vàng nắm lấy cổ tay hắn, muốn xem như thế nào.
Tần Cao Dương buông tay ra mặc cho anh nắm, lòng bàn tay Vu Cố thật ấm áp, đã lâu rồi hắn không được cảm thụ nhiệt độ như vậy.
"Đùa em thôi". Đột nhiên Tần Cao Dương cười, dời lòng bàn tay đang che trên ngón tay: "Nếu thật sự đứt ngón tay, vậy thì xong đời rồi".
Tần Cao Dương hiện lên vẻ mặt không đứng đắn, dáng vẻ kia cực kì giống Tần Húc.
"...." Mặt Vu Cố lập tức đen sì, ném cổ tay Tần Cao Dương sang một bên.
Tần Cao Dương thu nụ cười lại trong nháy mắt.
Vừa Vu Cố thật sự bị dọa sợ, trên thực tế anh chán ghét Tần Cao Dương như vậy, nếu ngón tay Tần Cao Dương thật sự bị đứt thì anh nên thắp hương bái Phật mới đúng, nhưng lúc đó Vu Cố đúng là rất hoảng hốt.
"Tôi sai rồi". Thấy Vu Cố tức giận, Tần Cao Dương lập tức nhận sai.
"Ngón tay không đứt, nhưng tôi thật sự bị thương". Tần Cao Dương cố chấp đem ngón tay bị cắt đến trước mặt Vu Cố, vết thương vẫn không ngừng chảy máu.
"Đáng đời!" Vu Cố mắng một câu, không để ý Tần cao Dương nữa, tiếp tục lại sô pha ngồi xem điện thoại.
Tần Cao Dương ngây ngốc cười hai tiếng, Vu Cố quan tâm hắn.
Tần Cao Dương tiếp tục thái củ, muốn cắt khoai tây vụn, cuối cùng bị hắn thái thành khoai tây chiên.
Tiếng kêu cạch cạch náo nhiệt trong phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-ca-nho-cam-cua-pho-thieu-lai-lam-nung-roi/990969/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.