Hoa viên cô đơn Phó trạch, bởi vì là mùa đông cành cây khô rụng lá nhìn không có sức sống gì. Lúc đó mặt trời suy yếu nhìn thấy sắp xuống núi, xe của Phó Thâm vững vàng dừng ở gara bên ngoài.
Phó Thâm mới vừa bước vào hoa viên nhà mình, đã bị một người đột nhiên chui từ trong góc ra nhào vào lòng anh.
Người Lộ Tinh nhẹ như yến, dễ dàng nhảy lên treo trên người Phó Thâm như mặt dây chuyền.
Phó Thâm cũng thuận theo ôm lấy bảo vệ cậu, sợ cậu ngã.
"Chờ lâu rồi sao?" Anh sờ thấy cả người cậu chỗ nào cũng lạnh, không khỏi hỏi.
Lộ Tinh lắc đầu, nhìn Phó Thâm cười hì hì.
Cái đồ ngốc nhỏ này vẫn y như trước kia, mỗi ngày đều chờ anh tan tầm, thật sự là một lát cũng không rời anh.
Hai người vào nhà, trên bàn ăn cơm đều là chiến lợi phẩm cả ngày nay của Lộ Tinh. Tất cả đều đồ ngọt mà cậu và dì làm trong phòng bếp, tuy rằng đều là những thứ đơn giản nhưng Lộ Tinh lại tốn rất nhiều tâm tư.
Lộ Tinh mời Phó Thâm ăn thử, mấy món tráng miệng này cậu làm không tồi. Dù sao mấy cái nào làm xấu thì cũng bị cậu ăn hết, ăn nhiều quá nên bụng cậu bây giờ vẫn không tiêu.
Phó Thâm đương nhiên không từ chối cậu, ăn hai miếng hương vị không thua kém dì.
"Có phải ở nhà rất nhàm chán đúng không?" Phó Thâm giống như biết rồi còn cố hỏi vậy.
Lộ Tinh đầu tiên là gật đầu, sau đó lại lắc đầu.
Phó Thâm không ở nhà, cậu rất nhàm chán.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-ca-nho-cam-cua-pho-thieu-lai-lam-nung-roi/990893/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.