Edit: Đậu
"Ăn cơm thôi!"
Phó Bách bưng món canh cuối cùng từ trong phòng bếp ra, cả người ông bây giờ mặc một bộ quần áo ở nhà cùng với tạp đề trên thắt lưng ngược lại không có vẻ lạ hoắc.
Cả nhà ngồi vây quanh ăn cơm, đây là bữa cơm cuối trước khi Hứa Viện với Phó Bách rời đi.
"Tinh Tinh,sau khi mẹ đi rồi nhớ thường xuyên gọi video với mẹ nhé, mẹ nhất định sẽ đặc biệt nhớ con." Hứa Viện lưu luyến không rời liên tiếp gắp thức ăn vào bắt của Lộ Tinh.
Lộ Tinh cười gật đầu với bà.
"Còn có, nếu Phó Thâm mà bắt nạt con thì mẹ chính là chỗ dựa vững chắc cho con."
Phó Thâm nghe thấy tên mình bị điểm danh, hơi bất đắc dĩ.
"Phó Thâm." Giọng nói Hứa Viện nghiêm túc.
Anh quay đầu nhìn Hứa Viện, vẻ mặt chờ nghe theo sai bảo.
"Chính con cũng phải chú ý, đừng lại đi trêu chọc mấy loại phụ nữ như Kỳ Nghiên." Hứa Viện không cười, vô cùng đứng đắn, "Tinh Tinh không nói được, tính tình lại tốt, dễ bị người ta bắt nạt nhất."
"Không giống như mẹ con, chỉ cần có người tới cửa khiêu khích thì xử lí toàn bộ. Nhớ năm đó bên cạnh bố con xuất hiện đủ loại phụ nữ gì cũng có, thủ đoạn gì cũng dùng qua. Có điều bố con giữ mình trong sạch, làm gì cho những người đó cơ hội."
"Mẹ đương nhiên cũng không cam lòng yếu thế, phải cho mấy đứa trà xanh chuyên phá hoại tình cảm của người khác này một bài học."
Nói đến quá khứ của Phó Bách, tinh thần ông hơi rung động,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-ca-nho-cam-cua-pho-thieu-lai-lam-nung-roi/990892/chuong-61.html