Chương trước
Chương sau
Từ ngày hôm ấy, cuộc sống của Cát Tường luôn tuân theo một quy luật. Sáng đến trường nghe giảng, chiều tan học đến thư viện, tối về tham gia hoạt động câu lạc bộ, đêm trước khi ngủ thì ghi chú ôn tập. Ngay cả An Khanh cũng bất giác bị lây nhiễm mà nghiêm túc hẳn. Mà không chỉ An Khanh, toàn bộ tập thể lớp 11C4 đều bị cuốn theo guồng quay của ai đó. Đến nỗi các lớp bên cạnh trông thấy chỉ tấm tắc thấy thần kỳ.

Cát Tường hồn nhiên không biết mình là đầu sỏ, mà có biết thì cũng chỉ nhún vai không quan tâm, hoặc là nói 'thế chẳng phải càng tốt hơn sao?'

Bây giờ Cát Tường đang đứng ở góc khuất sân sau nhà trường, đối mặt cô là nhóm nữ sinh bất thiện chặn đường. Cát Tường ngẩng đầu khỏi trang giấy trên tay, cảm thấy khó hiểu. Không để cô mở miệng, một nữ sinh trong đó kênh kiệu hất cằm mở đầu:

"Này con nhỏ kia, mày là đứa suốt ngày đeo bám Anh Tuấn phải không?"

Một câu hỏi mở đầu cho cuộc gây gổ. Cát Tường không có hứng thú đáp lại vấn đề nhảm nhí vớ vẩn này, thậm chí không thèm đặt ánh mắt lên nhóm nữ sinh xa lạ. Nhưng cho dù là thế, nhóm nữ sinh xác định sẽ không chịu để yên cho Cát Tường. Một nữ sinh bên cạnh khác thấy thái độ thờ ơ của cô, lập tức nổi nóng duỗi chân ra ngáng, giọng nói cũng nâng lên mấy tông: "Chị cả tao nói, mày điếc à."

Những nữ sinh còn lại cũng đều lên tiếng nói hùa, đại khái là bảo Cát Tường không biết phép tắc, gặp đàn chị mà không thèm chào hỏi.

Cát Tường bị ngăn cản, đành nâng mắt nhìn nữ sinh cầm đầu. Sau đó cô nhân tiện quét qua bốn năm người vây quanh sau lưng cô ta. Ai nấy đều nhuộm tóc sơn móng, lủng lẳng đủ các phụ kiện, chẳng cần quan sát cũng nhận ra đây là thành phần cá biệt trong trường.

Sau khi đánh giá xong, cứ ngỡ Cát Tường sẽ dừng chân, nào ngờ cô dửng dưng xách ba lô trực tiếp sải bước lách qua đi tiếp, không hề bị ảnh hưởng.

Nữ sinh cầm đầu cảm thấy mình bị xúc phạm, cô ta tức tối ra lệnh cho đàn em mình: "Còn đứng ngây ra đấy làm gì, mau ngăn nó lại."



Giọng điệu nữ sinh cầm đầu nghiến răng ken két, làm cho các nữ sinh còn lại đều giật mình hoàn hồn, sôi nổi nhào vào Cát Tường. Mà Cát Tường chẳng ngạc nhiên, cô đoán trước kiểu gì lần này chẳng thể yên ổn. Cát Tường thả mạnh ba lô xuống đất, các đốt ngón tay gập lên vang tiếng răng rắc liên tục.

Thấy cô im lặng thì tưởng cô đây là hello kitty à?

Đám nữ sinh vốn có ưu thế về số lượng, hơn nữa còn "dày dặn" kinh nghiệm ở vấn đề hội đồng bắt nạt. Bọn chúng như thường lệ muốn duỗi móng vuốt ý đồ cào rách mặt đối phương, ai dè còn chưa đụng được góc áo nào đã chóng mặt quay cuồng ngã lăn ra đất. Người đi đầu bị đạp ngã ra sau, kéo theo mấy người đi sau cũng bị xô đẩy ngã xuống.

Cát Tường thu chân, ánh mắt lạnh lùng nhìn nữ sinh cầm đầu đang ngơ ngác. Bước chân thong thả đi tới trước mặt nữ sinh cầm đầu, một tay túm tóc nữ sinh cầm đầu kéo lại gần mình, nói khẽ bên tai đối phương: "Tôi không thích phiền phức. Nếu có lần sau, sẽ không nhẹ nhàng vậy đâu."

Trong tiếng kêu rên của đám nữ sinh dưới đất, Cát Tường bình tĩnh nhặt ba lô lên, xoay người đi trước.

Bấy giờ nữ sinh cầm đầu mới giật mình tỉnh lại, vừa tức vừa thẹn nạt đám đàn em vô dụng, nhưng cũng không bắt phải đuổi theo nữa. Nếu để ý kỹ sẽ thấy sâu trong mắt nữ sinh là sự kiêng dè. Đoán chừng một thời gian sẽ không đến tìm Cát Tường gây phiền phức. Nhìn bóng lưng Cát Tường đi khuất, nữ sinh cầm đầu còn nghiến răng: "Biết ngay cứ liên quan đến con ả Thanh Nhàn là chẳng có chuyện gì tốt."

Thanh Nhàn rất thông minh, vì muốn giữ vững hình tượng nết na của mình nên âm thầm gián tiếp để nữ sinh cầm đầu nghe thấy chuyện về Cát Tường và Anh Tuấn, khiến đối phương nóng đầu muốn đi giáo huấn. Nào ngờ không giáo huấn được gì, trái lại còn bị vả mặt.

"Giang này, giờ chúng ta phải làm sao?" Một nữ sinh bị ăn đạp, nhịn đau đứng dậy tới bên cạnh nữ sinh cầm đầu, dè dặt hỏi.

Nữ sinh cầm đầu tên là Giang, nghe vậy không kiềm được cơn giận mà nạt nữ sinh đứng cạnh: "Còn làm gì? Tất nhiên là về bàn rồi tính tiếp."

Giang không ngu, cô ả quan sát tình thế không ổn, dứt khoát trở về chữa trị rồi lại tính sau. Nhưng mà trước khi tính sổ Cát Tường, cô ả phải đi vạch mặt kẻ giả dối đã hại mình đã.

Vừa nghĩ, ả Giang đùng đùng quay người trở về. Đàn em đi theo cô ả người nào người nấy đều nhe răng lê bước, cố gắng dìu nhau chạy theo.

Còn về phần Cát Tường, ngay khi cô vừa "tạm biệt" nhóm nữ sinh, rẽ vào lối ngoặt thì bỗng dưng chạm phải một người. Cô ngước mắt, thấy đầu sỏ nguyên nhân khiến mình bị đám nữ sinh "hỏi thăm". Anh Tuấn dựa tường nhìn cô, tay kia còn kèm theo một lon nước ngọt vẫy vẫy.

Không thể phớt lờ, Cát Tường đành đi lên trước đón nhận lon nước ngọt từ đối phương, mở miệng hỏi: "Sao anh lại ở đây?"



Đây là lối đi chỉ dẫn tới khối 11, trái ngược hẳn với lớp của Anh Tuấn. Bình thường không có việc gì sẽ rất ít thấy bóng dáng của mấy anh chị khối trên, cho nên Cát Tường mới lấy làm kỳ. Cộng thêm lon nước ngọt này, hiển nhiên là đến có chủ đích.

Anh Tuấn nghe vậy không giấu giếm, chỉ cười hỏi: "Mấy ngày nữa em sẽ tham gia đại hội thể thao cấp thành phố phải không?"

Tin Cát Tường tham gia vào câu lạc bộ bóng rổ, thậm chí là có mặt trong cuộc thi đại hội thể thao không phải là bí mật gì. Những người quan tâm tin tức trong trường đều biết tin này từ mấy tuần trước. Qua trận so tài đầy mãn nhãn giữa Cát Tường và Anh Tuấn giúp cho mọi người đều không có dị nghị gì đối với việc Cát Tường chỉ là người mới mà có được một chân. Thân là đàn anh có tiếng trong trường như Anh Tuấn thì không thể không biết việc này được.

Cát Tường thấy khó hiểu, nhưng vẫn thành thật trả lời: "Đúng vậy, là ba ngày sau."

"Chuẩn bị ổn chưa?" Anh Tuấn gật đầu, bày tỏ quan tâm.

"Kĩ càng rồi." Cát Tường thuận miệng đáp. Sau đó cô lại đối mặt với Anh Tuấn, hỏi thẳng: "Anh có việc gì sao?"

Cát Tường tự nhận mình lười đoán dụng ý của người khác, nên so với vắt óc đoán mò thì chi bằng hỏi thẳng thì hơn.

Đối với câu hỏi thẳng thừng của Cát Tường, Anh Tuấn khẽ cười không vòng vo: "Em tính thi vào trường thể thao?" Người đạt giải nhất sẽ được suất tuyển thẳng vào bất kỳ trường thể thao có tiếng nào trong nước. Nếu Cát Tường đi theo con đường này thì không cần phải tốn công tốn sức ôn tập bài vở làm gì, đây cũng là điều mà Anh Tuấn muốn hỏi.

Ngoài dự liệu của Anh Tuấn, Cát Tường nghe vậy thì lắc đầu: "Không cần tuyển thẳng, em chỉ muốn lấy điểm cộng." Ngoài suất tuyển thẳng, nếu thí sinh không muốn theo ngành thể thao, thì có thể lấy điểm cộng gia tăng tỷ lệ trúng tuyển nguyện vọng vào trường mình muốn.

Tuy mục tiêu của Cát Tường là đỗ đại học, nhưng cô vẫn muốn thử sức mình. Bản thân cô suy nghĩ rất đơn giản, đã xuyên vào đây rồi thì phải làm tốt nhất. Hơn nữa nếu có tính thử thách thì có khi sẽ nhận được lợi ích bất ngờ cũng nên.

Anh Tuấn hơi kinh ngạc, nhưng ngoài mặt thì vẫn mỉm cười, lơ đãng hỏi: "Vậy em muốn vào trường nào?" Tầm thời gian này là phải lên kế hoạch cho mình rồi, Anh Tuấn hỏi vậy cũng không muộn. Đây cũng là câu hỏi đầu tiên trong suốt thời gian qua không nằm trong phạm vi gia sư của Anh Tuấn.

Cát Tường không nhận ra khác thường, cô ngửa đầu nhìn anh, hỏi: "Anh muốn thi trường gì?"

Nội tâm Anh Tuấn nao nao, anh chỉnh lại gọng kính, lát sau mới đáp: "Đại học Thủ Đô."



Đại học Thủ Đô là ngôi trường đứng đầu cả nước. Điểm chuẩn đầu vào luôn ở ngưỡng cao nhất so với các trường khác. Hằng năm luôn có người mơ ước muốn đỗ vào trường này, nhưng số người vượt qua chỉ bằng một phần nghìn. Nói lên rằng tỷ lệ chọi rất cao, hơn thế nữa những người đi ra từ trường Thủ Đô đều là nhân tài hiếm có, chiếm giữ những vị trí quan trọng trong bộ máy chính trị và kinh tế của đất nước.

Cát Tường từng nghe nói và tìm hiểu về ngôi trường thần kỳ qua miệng An Khanh. Mi mắt cô khẽ nhúc nhích, nhưng vẫn rất bình tĩnh trả lời câu hỏi trước đó của đối phương:

"Vậy thì em sẽ thi vào trường đó."

Giọng điệu bình thản, không hề có vẻ cố sức. Giống như trước mặt cô không phải thử thách gian nan gần như sẽ trượt, mà chỉ là bậc thềm trước cửa nhà cần phải bước lên mà thôi.

Ánh mắt Anh Tuấn ngưng lại, chăm chú nhìn Cát Tường.

Khoảnh khắc đó, không gian xung quanh dường như thả chậm. Ánh nắng của buổi chiều tà le lói hắt từ khung cửa chiếu vào thân ảnh hai người. Anh Tuấn chợt nở nụ cười nhẹ, rực rỡ mà chói mắt.

Cùng lúc ấy, trong đầu Cát Tường lần đầu tiên vang lên thanh âm từ hệ thống.

"Bổ sung nhiệm vụ chính: Thi đỗ đại học Thủ Đô.

Phần thưởng hoàn thành: Qua cửa!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.