Lúc tính tiền Phùng Tiêu bảo cô bé thu ngân dùng thẻ ưu đãi nhân viên của mình. Khi đợi cô làm xong, cậu ta nhìn Thư Quân khẽ cười một tiếng, trong lời nói có chút ý tứ xúc động: “Không ngờ hai người vẫn còn đang bên nhau.”
Cô bé thu ngân nghe thế thì hơi kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn hai người một cái, đến khi Thư Quân dịu dàng cười thì lập tức đỏ mặt tiếp tục cúi đầu tính tiền.
Tưởng Bác Sâm hơi không cao hứng: “Nói cái gì thế.”
Phùng Tiêu không nói chuyện với hắn vì biết người nọ là người rất có khả năng nói không hợp cái là động thủ. Cậu ta quay đầu nhìn về phía Thư Quân: “Tiểu Quân, năm đó… Thật sự xin lỗi cậu.”
Thật ra lúc trước sau khi ra tay với Thư Quân cậu ta đã rất hối hận. Chỉ là khi đó cậu ta tuổi trẻ, sĩ diện quan trọng hơn, thậm chí luôn cảm thấy nhận xét của mình lúc trước là đúng, là tốt cho Thư Quân, do đó mới không chịu mất mặt để nói một câu xin lỗi. Cộng thêm sau đó bị Tưởng Bác Sâm khiêu khích trong lòng không phục, nên Phùng Tiêu vẫn gắng gượng không nhận thua; mãi đến tận nhiều năm sau cậu ta mới ý thức được hành vi của mình cổ hủ cỡ nào.
Lúc trước Thư Quân nói rất đúng, khi ấy cậu ta thấy mình giơ cờ hiệu “Vì tốt cho Thư Quân” để chủ quan đánh giá cảm tình của cậu và Tưởng Bác Sâm, nhưng đã quên Thư Quân vốn dĩ không cần loại nhận xét này. Thế nên Thư Quân cảm thấy phẫn nộ với lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-binh-thuong/82491/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.