Hôm sau khi điện thoại của Tưởng Bác Sâm gọi tới thì khi đó khóe mắt Thư Quân đã sưng to – đêm trước đánh nhau với Phùng Tiêu, bạn trong phòng còn tưởng rằng Thư Quân gặp cướp, đến khi biết cậu đánh nhau với bạn, ai nấy đều mở rộng tầm mắt. Mọi người đều cảm thấy là con trai thì đánh nhau cũng bình thường, không cãi nhau một câu không mắng một câu mẹ nó thì nhất định không phải là anh em tốt!
Chỉ có Thư Quân lặng lẽ cười khổ: Có lẽ cậu và Phùng Tiêu đã không làm bạn bè được nữa rồi. Thật ra theo phòng cách xử sự bình thường của mình, vốn sẽ không đến mức độ động thủ – nhưng thật sự lời nói của người kia khiến cậu khó mà chịu nổi. Một người con trai hẳn sẽ không thể nào ngồi nhìn bạn bè coi thường người yêu của mình, nếu giờ để cậu quay lại ngày hôm qua, Thư Quân nghĩ mình vẫn sẽ không do dự mà động thủ.
Đều là bị Tưởng Bác Sâm làm hỏng, chỉ có tên kia mới không nói lời nào đã đánh nhau.
Lúc chuông di động vang lên Thư Quân đang ngẩn ra nhìn trần nhà. Đây là lần đầu tiên cậu đánh nhau với người khác, hai người đều không theo chiêu thức gì mà cứ cậu tới tôi lui. Lúc này cả người cậu cứ rã rời không thoải mái, vốn không muốn nhúc nhích. May mà chủ nhật, nếu không thì cậu phải xin nghỉ rồi.
“Bảo bối, chào buổi sáng.”
Thư Quân bĩu môi, hiếm thấy mà không phản bác cách gọi này của Tưởng Bác Sâm, “Chào buổi sáng.”
Đầu dây bên kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-binh-thuong/82490/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.