Gần đây Thư Quân bị đau răng, tuy không đau dữ dội lắm nhưng thi thoảng lại nhói lên khiến cậu cũng khó chịu. Thế nhưng cậu lại không muốn đến nha khoa khám bệnh, có lẽ là ám ảnh lưu lại hồi còn bé, dù giờ đã lớn rồi nhưng nhìn thấy nha sĩ cũng sợ hãi. Bởi vì sợ Tưởng Bác Sâm sẽ kéo mình đến nha sĩ nên lúc đau bình thường cậu cũng không kêu to. Tưởng Bác Sâm còn tưởng thật sự không nghiêm trọng như cậu nói, nên sau khi đến hiệu thuốc lấy thuốc cho cậu hắn cũng không ép Thư Quân đi khám nữa.
Kéo dài như thế một tuần, đến một hôm nọ, Tưởng Bác Sâm nửa đêm nghe thấy hình như người nằm cạnh mình đang nhỏ giọng rầm rì. Hắn bật đèn lên thì thấy Thư Quân đang ôm má, nước mắt rưng rưng nhìn mình – nom như một chú mèo nhỏ ngốc nghếch, thật sự cực kì đáng thương.
Nếu sớm biết Thư Quân sợ bác sĩ mới không chịu đi khám thì dù phải trói người lại mang đi bệnh viện Tưởng Bác Sâm cũng làm. Nhưng nửa đêm rồi phòng khám nha khoa không còn mở cửa, hắn chỉ đành kiên nhẫn ai ủi cậu bệnh nhân trong nhà, dịu dàng hôn trán người ấy: “Đêm nay chịu khó nhịn một lúc nhé? Sáng sớm mai chúng ta sẽ đến bác sĩ.”
Thư Quân cau mày bật ra hai tiếng từ trong cổ họng: “Không đi đâu.”
Có lẽ thật sự đau đến khó chịu nên giọng của cậu còn nhuốm phần khóc nức nở.Thời tiết lạnh như vậy mà Thư Quân đau đến mức trán đổ đầy mồ hôi, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-binh-thuong/3064146/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.