......
Cả nhóm phối hợp ăn ý, lời qua tiếng lại khăng khít, không để lộ một kẽ hở nào.
Những học sinh khác ban 7, tuy không có mặt tại hiện trường cũng lần lượt mở miệng.Đều đảm bảo nhân phẩm cho Khâu Vĩnh Ngôn.
“Mà nói đi cũng phải nói lại, vì sao 17 bộ đồ tác chiến của chúng tôi đều có dấu vết ăn mòn.Còn những người khác thì không? Người tiếp xúc với chúng tôi nhiều nhất chẳng phải là cậu à? Lớp trưởng, không lẽ chính cậu làm?”
“Khụ khụ…”
Không muốn để chuyện này bị đẩy đi xa hơn, Phương Mộc Ất ho nhẹ.Cắt lời lời chất vẫn, rồi quay sang Hạ Ôn Viễn.
“Trò Hạ Ôn Viễn à, em có chứng cứ không?”
Giọng Phương Mộc Ất mang vẻ vô cùng bất đắc dĩ.
“Chẳng lẽ toàn bộ ban 7 đều đang bôi nhọ em sao? Dù thế nào, em cũng là lớp trưởng mà.”
Chứng cứ?
Hạ Ôn Viễn nghẹn lời.Cậu ta sao có thể ghi hình lại quá trình chính mình phạm tội chứ.
Nếu thật sự Hạ Ôn Viễn có quay đi nữa.Trong đoạn video đó, mọi người cũng sẽ thấy rõ cậu ta là người ra tay trước.
Chính cậu ta đâm dao vào Khâu Vĩnh Ngôn, sau đó Khâu Vĩnh Ngôn phản kháng lại.Ở góc nhìn của những người khác, phản ứng này là hoàn toàn hợp lý.
“Không có sao?”
Phương Mộc Ất truy hỏi.
Hạ Ôn Viễn im lặng, sắc mặt tối sầm.
【 @Hạ Ôn Viễn, nhìn đi tất cả đều do chính cậu tự chuốc lấy. Trách được ai khác? (biểu cảm đầu chó) 】
【 Cảm giác ban 7 tất cả “sa chân vào bóng tối” rồi. 】
【 Toàn viên phản diện?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-binh-thuong-nhung-cai-trang-a-truyen-tranh-abo/4912136/chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.