……………..
Khi Hạ Ôn Viễn tỉnh lại, đã là 1 giờ sáng ngày hôm sau.
Tuyên gia phải trả một cái giá không nhỏ, mới đưa đội ngũ bác sĩ của mình được phép tiến vào khu vực thực chiến trong thời gian đặc biệt này.
Thân phận của Tuyên gia quá lớn, nên nhà trường phải cử cả Phương Mộc Ất giáo chủ viên nhiệm đi cùng.
Trước khi Hạ Ôn Viễn mở mắt, Phương Mộc Ất không hỏi một câu nào.
Chỉ yêu cầu Khâu Vĩnh Ngôn cùng 17 người khác đứng chờ trước khoang trị liệu của Hạ Ôn Viễn.
Tất nhiên trước đó bọn họ cũng đã được giải độc Xích Nga.Những vết thương ngoài da đều được các học sinh khác của ban 7 tự nguyện xử lý giúp.
Những bạn học đó tuy không biết chính xác việc gì đã xảy ra.Nhưng nhớ lại chuyện Hạ Ôn Viễn từng làm trong quá khứ, vốn đã đầy rẫy tai tiếng.
Nên mọi người gần như vô điều kiện đứng về phía Khâu Vĩnh Ngôn và 17 bạn học khác.
Phương Mộc Ất không ra thêm mệnh lệnh.
Bọn họ tự chia thành nhóm, đứng vây quanh phía sau Khâu Vĩnh Ngôn để thể hiện thái độ.
Phương Mộc Ất cũng không can thiệp.Cũng không hiểu xuất phát từ tâm tư gì, vẫn lựa chọn im lặng theo bọn họ.
Khi Hạ Ôn Viễn tỉnh lại, đập vào mắt chính là cả ban 7 đang đứng trước mặt.
Ánh mắt lạnh lùng từ trên cao nhìn chằm chằm xuống cậu ta.
Ký ức về cú đá bất ngờ của Khâu Vĩnh Ngôn, cùng những lần va đập tiếp theo, khiến Hạ Ôn Viễn chấn động đến nỗi đồng tử co rút, sắc mặt trắng bệch:
“Các
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-binh-thuong-nhung-cai-trang-a-truyen-tranh-abo/4912135/chuong-236.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.