………….
【Ưu nhã đến thế là cùng.】
【Tin cái quỷ. Tần Túc món nào chưa từng ăn.Chẳng qua thấy mọi người trông chờ quá, nên mới nể mặt nói một câu ‘ngon’ thôi.”】
【Nhìn cách Đại lão chậm rãi ăn, có vẻ: trong mắt Đại lão, thịt Cự Phệ Nhuyễn Trùng cũng bình thường thôi.】
【Nói thật.Hình như chưa từng thấy Túc Bảo đặc biệt ghét hay thích thứ gì. Dù đối mặt với mọi chuyện trông vẫn rất điềm tĩnh.Cảm giác nhìn thấu “hồng trần” vậy.】
【Phải công nhận, cảnh cả ban 6 và đám lông xù màu đen kia ngồi ăn chung nhìn vừa buồn cười vừa ấm áp.】
【Người và động vật hòa thuận cùng nhau cũng thật hiếm thấy】
……
Tần Túc: “……”
Thật sự không biết nên khóc hay cười?
Sau khi anh ăn xong, những người khác cũng bắt đầu rì rầm bàn tán.
Miếng thịt nướng giòn tan bên ngoài, dai bên trong, thơm nức mũi.Đúng như Tần Túc nói, hương vị không tệ chút nào.
“Hối hận vì ăn chậm quá! huhu”
“Không hiểu trước đây bản thân cao quý kiểu gì, mà khinh thường món này?”
“Bỏ qua vẻ ngoài gớm ghiếc, bên trong thịt ngon thật.”
“Nhưng cứ nghĩ đến mặt con trùng là lại thấy rờn rợn.”
“Ha, ngoài miệng nói ‘ghê’, chứ nuốt có ít đâu.”
“Để ăn xong rồi nói ‘ghê’ cũng được.”
“Giờ mà có tí rượu thì tuyệt.”
“Tỉnh lại đi, chúng ta đang làm nhiệm vụ đó. Uống rượu cái gì hả? Cùng lắm uống chút nước trái cây thôi.”
“Nước trái cây thì không có, nhưng các loại dịch dinh dưỡng thì có đủ vị nha.”
Hạ Mục Chi vừa nói vừa lôi từ các chiến hạm ra cả đống dịch dinh dưỡng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-binh-thuong-nhung-cai-trang-a-truyen-tranh-abo/4912127/chuong-228.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.