…………….
Những học sinh khác nhìn thấy Tần Túc và Hạ Mục Chi hợp tác dựng lò nướng, cũng nhanh chóng tham gia theo.
Còn người chưa hiểu rõ thì cầm xiên thịt đứng chờ háo hức.
Không lâu sau, một lò nướng dã chiến đơn giản đã hoàn thành.
Mọi người đồng loạt đặt xiên thịt còn dính máu tươi lên giá nướng, để hơi nóng từ ống tròn phả ra nướng chín.
“Lớp trưởng, chỉ ăn có một miếng thôi hả?”
Raymond nhìn xuống thanh đao trong tay, nơi có sáu miếng thịt do chính Tần Túc xâu giúp, rồi cau mày:
“Này sao mà được.”
Đồ ngon như thế.Lại có thể để lớp trưởng vất vả nhất, ăn ít nhất được?
Vừa nói, Raymond vừa bước về hướng Tần Túc.
Nhưng mới nhấc chân, đã bị Hạ Mục Chi nhanh tay giữ lại.
“Cậu làm gì thế?”
Raymond ngạc nhiên nhìn Hạ Mục Chi đang túm chặt tay mình.Hạ Mục Chi thấp giọng giải thích:
“Lớp trưởng đã từng ăn rồi.Thịt này không lạ đâu.”
“Tôi cũng từng ăn mà.” Raymond ngạc nhiên hỏi
“Vậy sao cho tôi nhiều như vậy?”
“Bởi vì lúc nãy, ai cũng thấy cậu thèm ăn.” Hạ Mục Chi cau mày,
“Còn lớp trưởng thì không thèm, hiểu chưa?”
Raymond phục luôn.Cậu còn cho rằng lớp trưởng cũng thèm giống mình.
“..A..”
Raymond thấp giọng mừng thầm: “
“Lớp trưởng nhớ rõ như vậy.Chứng tỏ trong lòng lớp trưởng có tôi!” (Edit: nghe thiếu đòn..)
Hạ Mục Chi: “?”
Cậu có nói thế à?
Raymond nhịn không được cười khì khì.
Sau khi mọi người đã chuẩn bị xong, Tần Túc mở chiếc hạt mạch xung pháo.
Oanh—
Lửa đỏ rực, khung nướng tỏa nhiệt, những xiên thịt kêu xèo xèo.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-binh-thuong-nhung-cai-trang-a-truyen-tranh-abo/4912126/chuong-227.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.