………………..
Tần Túc không hề kiêu căng ngạo mạn, cũng không coi thường sự sống chết của bọn họ.
Thậm chí còn trực tiếp tham gia, bảo đảm cả đội hoàn thành nhiệm vụ một cách nhẹ nhàng.
Ngay cả khi đã tiêu hao lượng lớn tin tức tố uy h**p bầy Xích Cánh Trĩ Quạ.
Rõ ràng cần nghỉ ngơi, Tần Túc vẫn đồng hành cùng họ cho đến giây phút cuối cùng.
Điều đó khiến trong lòng mọi người lại một lần nữa cảm động không thôi.
Tro cốt bị chấn động rơi rớt sạch sẽ, Tần Túc buông tay.Tấm che nặng nề đập mạnh xuống mặt cát, cuốn lên một trận gió cát lẫn bụi mịn.
Thành viên tiểu đội 2 cũng lần lượt đến tấm che bên cạnh, dừng chiến hạm.
Từ trên nhảy xuống, tiến vào bên trong, bắt tay tháo gỡ từng khối màng bảo hộ đã cắm chặt xuống đất.
“Đi thôi, chúng ta trở về.”
Nhìn đến đây, Hạ Mục Chi sắp xếp lại cảm xúc, nói với các thành viên tiểu đội 1.
Vèo vèo vèo——
Theo bước tiểu đội 1 rời đi, ánh sáng vốn chói chang như ban ngày trên sa mạc dần thu lại.Trở nên mờ tối, nhưng vẫn đủ để nhìn rõ cảnh vật.
Ở bên ngoài, Tần Túc cũng không nhìn theo bóng lưng tiểu đội 1.
Trong lúc không có Hạ Mục Chi giám sát màn ảnh.Anh lén mở chức năng khung hình cá nhân.
Bất kỳ cảnh tượng nào có thể nâng cao giá trị nổi tiếng, anh đều không bỏ sót.
Tấm che được tháo rời thành nhiều bộ phận, phân chia bỏ vào từng chiến hạm khác nhau.
Có sự hiện diện của Tần Túc, tiểu đội 2 hoàn toàn không dám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-binh-thuong-nhung-cai-trang-a-truyen-tranh-abo/4912107/chuong-208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.