……………
Tự thân thể nghiệm cảnh cáo của Tần Túc.
Cho dù không được sao chép thì thôi đi.Vậy mà còn châm ngòi khiến ban 7 từ chối chấp nhận cậu ta làm lớp trưởng.
Thật là… có thù tất báo, một chút cũng không chịu nhịn.
Hạ Ôn Viễn nghĩ mãi chẳng ra, vì sao mỗi lần cậu ta mới chỉ nung nấu ý định.
Còn chưa kịp biến thành hành động, thì Tần Túc đã có thể lập tức phát hiện?
Chẳng lẽ… là tự cậu ta bán đứng chính mình?
Ha, làm sao thế được.
Nghĩ không ra đáp án.Cuối cùng Hạ Ôn Viễn đành quy tội cho việc Tần Túc giỏi nhìn mặt đoán ý.
Xem xong lời độc thoại trong lòng của Hạ Ôn Viễn, làn đạn sôi nổi phụ họa:
【Khẳng định không phải】
【Đúng vậy, làm sao có thể tự bán đứng chính mình, chẳng lẽ lại có hai nhân cách tự g**t ch*t lẫn nhau sao】
……
Hạ Ôn Viễn từ dưới đất bò dậy, xoay người nhìn về phía học sinh ban 7, trên mặt treo nụ cười xã giao:
“Nha.”
Hạ Ôn Viễn bất đắc dĩ nhún vai với ban 7.
“Các người cũng thấy rồi đấy, là Tần Túc cự tuyệt chúng ta.Tôi cũng không còn có cách nào khác.”
【Tâm thần phân liệt à?】
【Có cảm giác như bàn tay đưa ra mà không nắm được gì, bất lực vô cùng】
【Ban 7 cảm giác muốn đòi Ôn thần tiền bồi thường tổn thất tinh thần】
……
Ban 7 nhất thời không biết nói gì, khóe môi co giật: “……”
Không hiểu vì sao, bọn họ luôn cảm thấy Hạ Ôn Viễn đang nhảy nhót.
Bỏ qua vết bầm xanh tím còn mờ trên cổ cậu ta, chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-binh-thuong-nhung-cai-trang-a-truyen-tranh-abo/4912057/chuong-158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.