…………….
Hôm nay là lần đầu tiên anh trực tiếp triển khai “chương trình huấn luyện” với các bạn học.
Theo đúng kế hoạch, anh không quy định giới hạn thời gian, cho bọn họ một ngày để thích ứng.
Lời vừa dứt, Tần Túc với tư cách lớp trưởng lập tức dẫn đầu chạy về phía đường đua.
Học sinh ban 6 nhanh chóng nối gót theo sau.
Hạ Ôn Viễn nghe thấy thì khẽ hừ một tiếng.Nghĩ thầm cũng chẳng có gì đặc biệt.
Cậu ta xoay người nói lại y hệt cho ban 7, thậm chí lười cả việc thay đổi.
Như vậy nếu trên đường huấn luyện xảy ra vấn đề gì.
Hạ Ôn Viễn chỉ việc “chép theo khuôn mẫu”, trách nhiệm tự nhiên sẽ đổ hết lên đầu Tần Túc chứ không phải là cậu ta.
Các lớp trưởng khác đang vốn còn do dự, nhưng khi thấy ban 7 đã tăng tốc đuổi theo bước chân của ban 6.Cũng lập tức ra lệnh cho lớp mình chạy theo.
“Tần Túc làm vậy, nhất định có lý do của mình!”
Thế là toàn bộ sân huấn luyện náo động, học sinh các ban khác ùn ùn nối đuôi ban 6. Tất cả đều chạy bộ với quảng đường 3.000 mét.
【? Một đám học theo như cái máy 】
【 Thấy Đại lão phía trước chạy, mấy người học hay không học? 】
【 ...... Con người mà, ai chẳng vậy! 】
……
Để duy trì “thiết lập”, Tần Túc giả bộ như nhàn nhã, nhưng trên thực tế lại nghiêm túc nỗ lực chạy ở phía trước.
Đến khúc cua, thoáng nhìn cảnh tượng phía sau, khóe mắt anh giật giật:
“...?”
Điên rồi à?
Cái gì cũng học, chỉ khiến bản thân mấy người khổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-binh-thuong-nhung-cai-trang-a-truyen-tranh-abo/4912050/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.