……………….
Hạ Mục Chi ngồi xuống bên cạnh Raymond, bọn họ chỉ cách khu vực của ban 7 một lối đi nhỏ.
Hạ Ôn Viễn nhìn thoáng qua vị trí của Hạ Mục Chi, liền khẽ giọng vừa dụ dỗ vừa đe dọa để đổi chỗ với bạn học, cố tình ngồi gần Hạ Mục Chi hơn.
Toàn bộ ban 6 đều im lặng, càng khiến tiếng xì xào từ ban 7 trở nên nổi bật một cách bất thường.
“Thật sự rất đáng tiếc…”
“Còn gì nữa. Chúng ta có lên tiếng phản đối cũng chẳng khác gì muỗi kêu. Giá mà có người thật sự lợi hại đứng ra nói thì tốt biết bao.”
“Cũng không dám đâu. Nhỡ đâu lại dẫm lên vết xe đổ của Tần Túc thì toi đời, cái thế giới này thật sự kinh tởm.”
“Kinh tởm đến mấy thì trong thế giới đó vẫn có người như Tần Túc, đủ để khiến người ta cảm thấy tràn đầy hy vọng.Một người dẫn đường thực thụ.”
...
Giữa những tiếng bàn tán ấy, Antony bước đến khu vực của ban 6. Khi đi ngang qua ban 7, lại một lần nữa thấy Hạ Ôn Viễn đang ngồi gần phía Hạ Mục Chi nhất.
Antony không như trước đây nữa, không còn vồn vã tiến đến gần.
Mà nhíu mày, chọn một chỗ ngồi cách xa Hạ Ôn Viễn nhất có thể.
Thấy rõ ánh mắt ghét bỏ của Antony, Hạ Ôn Viễn thậm chí còn chẳng thèm liếc một cái.Chỉ liên tục lắng nghe mọi người xung quanh ‘tưởng niệm’ Tần Túc.
Khóe môi Hạ Ôn Viễn không kiềm được khẽ nhếch lên, rõ ràng là đang vui mừng khi người khác gặp họa.
Antony có thái độ gì với mình, cậu ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-binh-thuong-nhung-cai-trang-a-truyen-tranh-abo/4912013/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.