Gương mặt Lâm Phạm nóng lên, lập tức lúng túng: "Em nói sai à?"
Tần Phong gật đầu: "Không sai, rất tốt."
Bữa cơm này Tần Phong không ăn được bao nhiêu, cứ liên tục gửi tin nhắn. Lâm Phạm vớt thịt bò từ trong nồi lẩu đầy ớt nóng hổi ra, đột nhiên mũi cô hơi cay, lần đầu tiên ăn lẩu là cùng ăn với bà nội, khi đó cô vẫn còn có người thân.
"Học lại một năm?"
Lâm Phạm vội vàng đặt đũa xuống, gật đầu.
"Định học trường nào?"
Lâm Phạm mím môi: "Lúc trước anh nói Trung học 16, bây giờ còn có thể không?"
"Có thể." Tần Phong nói: "Mấy ngày nữa nói cho cô biết kết quả."
"Cảm ơn."
"Tôi có công ty của một người thân bây giờ đang cần người, cách thời gian học còn hai tháng nữa, nếu cô muốn tìm việc, tôi giới thiệu cô đến đó nhé?" Tần Phong cầm khăn giấy lau tay, nói: "Công việc của cô bây giờ không những mệt mỏi, còn gặp nguy hiểm."
"Tôi chẳng biết làm gì hết."
"Có thể học được hết." Tật xấu lớn nhất của Lâm Phạm chính là tự ti, cô quá mềm yếu: "Cô không kém."
Ánh mắt Lâm Phạm lóe lên ánh sáng: "Thật sao?"
Tần Phong gật đầu: "Không có ai trời sinh biết hết mọi thứ, đều cần quá trình để thích ứng, cô không cần phải tự ti."
Gương mặt Lâm Phạm nong nóng, bị người ta nói một câu làm cho suy nghĩ, khó tránh khỏi ngại ngùng.
"Ừm."
"Ngẩng đầu lên."
Lâm Phạm ngẩng đầu nhìn anh, Tần Phong nói: "Muốn làm cái gì cứ làm, muốn nói gì cứ nói, cô không kém cỏi hơn ai cả, Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-bi-hai-luon-toi-tim-toi/1661134/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.