Ôm tro cốt của ba đi ra từ nhà tang lễ, cả người Lâm Phạm có hơi hoảng hốt, khó có thể tin. Thứ cô vừa thấy chính là hồn ma đúng không? Không ngờ Lâm Phạm vậy mà có thể nhìn thấy ma!
Lâm Phạm đang ngồi trên chuyến xe buýt cuối cùng về nội thành thì điện thoại vang lên. Kết nối, âm thanh của một người đàn ông vang lên: “Cô Lâm phải không?”
“Anh là??”
“Tôi thấy tin cô có nhu cầu thuê nhà nên vừa nãy tôi đã gửi tin nhắn cho cô rồi. Cô có thời gian đến xem phòng chứ?”
Lâm Phạm đăng tin cần thuê phòng bao giờ thế?
“Hả? Phòng nào?”
“Đường Trung Minh.”
Cúp điện thoại, Lâm Phạm dựa vào cửa sổ xe, đèn đường lần lượt ở phía sau. Sắc trời dần tối, hoàng hôn buông xuống.
Lâm Phạm nhắm mắt lại.
Tỉnh lại là do bị lái xe đánh thức, Lâm Phạm mơ mơ màng màng nhìn thấy bốn phía đều là màu đen, gió xen lẫn khí lạnh mà đến, nửa người dưới của cô giống như đang ở trong hầm băng.
"Đã đến trạm cuối cùng rồi."
"Đây là đâu?"
“Đường Trung Minh, đây là trạm cuối cùng.”
Lâm Phạm lấy theo ba lô xuống xe. Rất lạnh, cô dùng áo lông bọc kín. Trời đã hoàn toàn thành màu đen rồi. Cô ôm hộp tro cốt nhìn vài ngọn đèn lác đác lập loè, đây là đường Trung Minh?
Dáng vẻ rất cô đơn, Lâm Phạm lấy điện thoại di động ra bấm số. Vốn định thuê xe đi đến đường Trung Minh này nhưng ai ngờ xe buýt chở cô tới đây, bớt được không ít việc.
Rất nhanh sau đó điện thoại đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-bi-hai-luon-toi-tim-toi/1661112/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.