Tô Nhã chỉ muốn sống, mặc dù cô đã vì sống sót mà hi sinh rất nhiều nhưng cô vẫn muốn sống.
Cô không muốn chết, cô mới mười tuổi.
Gậy đánh xuống đầu, Tô Nhã té nhào, cô trừng mắt vẫn tiếp tục bò về phía trước.
Cô muốn sống!
Lại một gậy đánh xuống, đập nát cái đầu còn nhỏ của cô.
Giang Thành, tháng ba.
Vào đông lắm chuyện phiền phức không ngừng, còn mùa xuân thì mãi chưa chịu đến. Cả ngày cứ mưa dầm, cái lạnh và ẩm ngấm vào tận xương khiến người ta khó có thể chịu được.
Lâm Phạm từ bệnh viện đi đến tiệm cầm đồ cả người đã bị mưa làm ướt đẫm, quăng áo mũ bằng lông ra, cô đẩy ra cửa lớn gỗ đỏ và đi vào.
"Cô tìm ai?"
“Ông chủ Kim có ở đây không?” Lâm Phạm nghe thấy tiếng nói của mình nhỏ bé yếu ớt như ruồi muỗi, cô cố lấy dũng khí, hô thêm một tiếng: "Ông chủ Kim có ở đây không?"
“Hả, em đứng đây chờ chốc lát.”
Lâm Phạm đứng ở đại sảnh trống rỗng quan sát bốn phía. Rất nhanh sau đó người đàn ông được gọi là ông chủ Kim đã đi ra, nhìn ông chủ Kim rất có khí chất của gian thương.
Vẻ mặt gian xảo, không giống người tốt.
“Con là ai? Tìm chú có việc gì?”
Lâm Phạm kéo ngọc bội trên cổ đưa tới: "Cái này bao nhiêu tiền?"
Ông chủ Kim nở nụ cười, lông mi ánh mắt dồn vào nhau, ông ta nhận ngọc bội rồi đi đến sau quầy mở đèn lên nhìn kỹ. Lâm Phạm sờ dao phay trong bọc, bặm chặt môi.
“Chất liệu ngọc không tốt, sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-bi-hai-luon-toi-tim-toi/1661111/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.