Bốn phía an tĩnh, tiếp theo Tần Tiểu Đao lại giống như không có việc gì mà sửa miệng nói: “Vẫn để Tống đại nhân quyết định đi.”
“Đúng vậy, chưởng quầy có thể trở về, Tống đại nhân khẳng định ra không ít lực.”
“Tống đại nhân nhìn gầy đi không ít, ngày khác tiểu nhân sẽ mang chút món ăn thôn quê tới cho ngài bồi bổ nhé.”
Một đám yêu quái gió chiều nào theo chiều ấy còn nhanh hơn cả người khiến Mỹ Nhân Xà trợn mắt há hốc mồm. Nàng ta quay đầu hỏi Ngô Tới Tửu: “Bọn họ a dua nịnh hót làm cái gì? Muốn đua đòi nịnh hót để được làm quan hả?”
Ngô Tới Tửu hừ nhẹ, không tình nguyện nói: “Ngươi nhìn khí trên người hắn xem.”
Trong nháy mắt Tống Lập Ngôn ném kiếm ra thì thanh khí trên người hắn cũng tỏa ra theo. Nói giống như nước sông ào ạt, tiên khí bủa vây bốn phía —— người như vậy thì có con yêu quái nào dám chọc chứ? Cũng may có Lâu Tự Ngọc ở chỗ này, bằng không bầy yêu quái bọn họ lúc này chưa chắc đã còn mạng mà về.
Mỹ Nhân Xà cực kỳ khinh thường nói: “Cũng quá bắt nạt kẻ yếu, không có khí khái.”
Tống Lập Ngôn nhìn nàng ta, trong mắt có gió tuyết không biết từ đâu thổi tới khiến người ta rùng mình.
“……”
Mỹ Nhân Xà nghĩ nghĩ rồi vỗ vỗ tay nói: “Nói thật, đã lâu không gặp, Tống đại nhân cùng họ Lâu kia đúng là càng ngày càng xứng đôi.”
Ngô Tới Tửu: “……?”
Bốn phía quá mức ầm ĩ, Tống Lập Ngôn cực kỳ không vui, bàn tay đặt bên hông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-ben-lau-tua-ngoc/737301/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.