Lâu Tự Ngọc cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát, sau đó hỏi hắn: “Yêu quái không thể thay lòng đổi dạ sao?”
…… Có thể, đừng nói thay lòng đổi dạ, yêu quái ăn thịt người cũng không kỳ quái. Tống Lập Ngôn cắn răng khanh khách, để thuyền hoa cập bờ. Lâu Tự Ngọc nhảy một cái lên lại muốn chạy nhưng người bên cạnh nhanh tay lẹ mắt lập tức giữ chặt nàng, cầm lấy bàn tay nhỏ lạnh lẽo của nàng bao trong tay mình sau đó giáo huấn nàng: “Đi đường có khuông có dạng giống người xem nào.”
Lâu Tự Ngọc muốn nói mình không phải người nhưng tên kia giống như con giun trong bụng nàng, lúc này lập tức đoạt lời nói: “Là hình người thì phải giống người.”
Dừng một chút, hắn lại bổ sung: “Ở trước mặt ta không được hiện nguyên hình.”
Yêu cầu thật nhiều quá đó. Lâu Tự Ngọc mếu máo bị hắn dắt đi như đứa nhỏ, khóe mắt thoáng nhìn lại phát hiện nơi xa có một đoàn người đi tới. Tống Lập Ngôn cũng thoáng nhìn, giữa mày nhíu lại, lập tức bế nàng đi nhanh về phía xe ngựa.
“Ai, Tống đại nhân, Tống đại nhân!” Hầu Mãn Đường hóa ra nguyên hình chạy nhanh tới, đến trước mặt hai người ông ta mới hóa ra hình người, chắp tay nói, “Khéo quá, chúng ta đang định tới phủ của ngài bái kiến, không ngờ lại gặp được ở chỗ này.”
Tống Lập Ngôn không chút nghĩ ngợi đã dán một lá Giấu Thiên Phù lên trán Lâu Tự Ngọc. Hầu Mãn Đường sửng sốt, xoa xoa đôi mắt: “Có phải ta già rồi hồ đồ không? Thế nào mà vừa rồi ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-ben-lau-tua-ngoc/737300/chuong-185.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.