Lời này người khác nghe qua thì nhất định sẽ sởn gai ốc nhưng Lâu Tự Ngọc không sợ. Nàng thậm chí còn khiêu khích mà hất hất cằm nói: “Ngươi có thể thử xem, ta không đánh trả đâu.”
Gió xuyên qua, tuyết rơi không tiếng động. Ở nơi này động thủ thì cho dù có giết nàng cũng sẽ không có người hỗ trợ. Có điều Bùi Hiến Phú chỉ động thần sắc rồi lại ép tầng lệ khí kia xuống. Cánh tay hắn thu lại ôm nàng càng chặt hơn sau đó nhẹ giọng nói: “Thật vất vả mới cứu được ngươi ra thì làm sao ta động tay với ngươi được?”
Lâu Tự Ngọc xoa xoa lỗ tai: “Cái gì? Cứu ta ấy hả?”
Hắn biết nghe lời phải mà sửa lại: “Cướp.”
“Ngươi cũng coi như tự mình hiểu lấy đó.” Lâu Tự Ngọc vỗ tay khen hắn, “Nếu đã là cướp thì ngươi sớm xuống tay lấy nội đan của ta đi, tránh cho sau này phải lo lắng.”
Bùi Hiến Phú nhướng mày: “Ngươi cảm thấy ta sẽ giết ngươi?”
Lâu Tự Ngọc bật cười ra tiếng: “Sao? Không giết ta mà còn muốn giữ ta lại đi mở yêu trận kia sao? Ngươi không sợ ta đột nhiên khôi phục yêu lực giết ngươi trở tay không kịp à?”
“Ta sợ.” Bùi Hiến Phú nghiêm trang gật đầu, sau đó liếc nàng cười nói, “Nhưng tuy là thế thì ta vẫn luyến tiếc giết ngươi, phải làm sao đây?”
Vậy ngươi đi chết đi. Lâu Tự Ngọc cắn răng, trong lòng dặn bản thân việc nhỏ không nhịn thì sẽ hỏng việc lớn, nhờ thế nàng mới nuốt được cực tức này.
Bùi Hiến Phú mang nàng lên đỉnh núi ở chủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-ben-lau-tua-ngoc/737274/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.