Triệu Thanh Hoài giận tím mặt: “Ngươi nói cái gì?”
“Ta chưa từng hại sư huynh của ông, đời trước là hắn lựa chọn cùng Thường Thạc đồng quy vu tận, chẳng trách được ta. Là ông cảm thấy chính mình quá vô năng, chẳng làm được gì nên mới giận chó đánh mèo với ta, đem mọi sai lầm đẩy lên đầu ta để ông có mục tiêu mà căm hận.”
Lâu Tự Ngọc ngoài cười nhưng trong không cười mà nhìn ông ta nói: “Ông cảm thấy mỗi con yêu quái đều đáng tội chết vạn lần cho nên lúc phát hiện vị sư huynh mà mình ngưỡng mộ nhất dây dưa với yêu quái thì ông không chấp nhận được, cứ thế dùng thủ đoạn chồng chất mà đuổi ta đi.”
“Đáng tiếc, ông không thực hiện được. Ông hận sư huynh của mình, cũng càng hận ta. Nhưng trong trận chiến cùng Thường Thạc đó sư huynh của ông liều chính mạng mình, dù trọng thương cũng cứu ông. Ông không hận ngài ấy được, lại cảm thấy áy náy cho nên lại càng hận ta gấp bội. Ông cảm thấy mọi chuyện đều do ta tạo thành, còn sư huynh của mình không sai.”
“Lúc ông cho rằng một người dù thế nào cũng tuyệt đối không sai thì chính là lúc tâm ma của ông nảy sinh.”
Mặt Triệu Thanh Hoài lúc trắng lúc xanh, cuối cùng là đỏ lên giận dữ mắng: “Ngươi đang nói bừa cái gì, một con yêu quái như ngươi dám nói ta có tâm ma……”
“Một người của Thượng Thanh Tư mà có thể chủ động để nghiệt kính oán khí che lấp bản thân thì ông quả thật còn lợi hại hơn cả yêu quái.” Lâu Tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-ben-lau-tua-ngoc/737273/chuong-158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.