Phụ vương nàng tên là Trì Nghiệp, là cái tên được lão Yêu Vương đặt cho. Ông ấy thủ Hồ tộc ba vạn năm, dốc hết sức lực.
Lúc đã già yếu, ông ấy ôm nàng lúc ấy tuổi còn nhỏ tới đây, dùng đuôi cáo mềm mại cuốn lấy nàng, hiền từ nói: “Trong tộc đã có đủ người tài có thể giúp chống đỡ thêm ba vạn năm nữa. Con ta tuy lấy thân phận người nối dõi Yêu Vương mà sinh ra nhưng ta hy vọng con có thể cả đời vui vẻ, bình an mà sống, không nhất định phải ngồi lên vương vị. Con muốn sống thế nào thì sống.”
Ông ấy ghé cái trán mang theo nếp nhăn lên cái trán non nớt của nàng, cười cực kỳ ôn nhu nói: “Cứ đi xem non nước, nhìn trời cao biển rộng, tìm thứ con muốn tìm. Cả đời này con muốn làm gì thì làm, chẳng ai có thể ép buộc con.”
“Tên của con không cần có từ Nghiệp, cũng không cần xưng bá, gọi Hỉ An là được.”
Cổ nàng hơi nghẹn lại, Lâu Tự Ngọc che giấu mà híp mắt nhìn dãy núi phía xa. Nàng là con hồ ly đã trưởng thành, chỗ này không có phụ vương, cũng không có Tống Lập Ngôn thì nàng lãng phí nước mắt cho ai chứ.
Hầu Mãn Đường thở dài một hơi nói: “Kỳ thật năm đó Ngô Tới Tửu cũng hao tổn tâm huyết. Ông ta không phải thật sự muốn đuổi ngươi đi. Ông ta ngoài miệng quen mắng người, làm việc lại ương ngạnh……”
“Đã biết.” Lâu Tự Ngọc đánh gãy lời ông ta, “Hồ phủ thoạt nhìn cũng không quá thoải mái, ngài đi về xử lý trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-ben-lau-tua-ngoc/737265/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.