Người của Thượng Thanh Tư đi xa rồi Lâu Tự Ngọc mới buông Giải Trĩ Kiếm. Hung ác và lạnh lẽo vừa rồi còn treo trên mặt đã hoàn toàn không thấy. Nàng lo lắng cực kỳ mà nhón chân nhìn cổ hắn.
“Tự đại nhân có cầm máu được không?” Nàng khoa tay múa chân nói, “Vết thương này có vẻ dài.”
Tống Lập Ngôn lại không cho là đúng nói: “Chỉ bằng đoạn chỉ mà dài cái gì?”
“Sao giống nhau được, đây là trên cổ, phàm nhân lại cực kỳ yếu ớt, chỉ hơi tí đã sinh bệnh bị sốt. Ta còn từng thấy có người chỉ bị đứt tay cũng chết.” Nàng trừng hắn, tùy tay xé ống tay áo sạch sẽ của mình xuống muốn băng cho hắn.
Nàng tự nhận là như thế này đã coi là săn sóc nhưng không biết Tống Lập Ngôn suy nghĩ cái gì mà chỉ nhìn chằm chằm ống tay áo nàng xé xuống, sắc mặt không đẹp chút nào, còn duỗi tay ra giật lấy.
Lâu Tự Ngọc ngây ra, chớp mắt một cái, cực kỳ xấu hổ mà tìm bậc thang cho mình: “Đại nhân có thể trị thương được cho Cánh Gà thì tất nhiên có thể tự trị đượccho mình, nô gia đúng là đã làm việc dư thừa.”
Nói xong nàng muốn cướp lại ống tay áo trước khi hắn kịp ném đi. Nhưng Tống Lập Ngôn lại giơ cao tay lên, tránh khỏi tay nàng, nửa ống tay áo kia cũng chớp mắt đã biến mất. Lâu Tự Ngọc không rõ nguyên do, muốn há mồm hỏi hắn sao lại làm thế nhưng tình cảnh trước mặt thật sự không thích hợp nói cái này.
Ngô Tới Tửu ngồi xổm bên cạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-ben-lau-tua-ngoc/737264/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.