Mặc kệ là người là yêu, sống càng nhiều tuổi thì luôn có lúc hồ đồ, mà Lâu Tự Ngọc tự nhiên cũng không ngoại lệ.
Nàng chờ người kia chờ đến quá khổ, sau khi người đó tới thì cuộc sống quả thật lóa mắt nhưng những ngày không có hắn thì chính là phải đếm từng canh giờ. Một phép tính nàng phải mất nửa nén hương, một chén canh phải đun trong ba nén hương, nếu bên cạnh nnagf có một cây hương đốt mãi không tắt thì sương khói tỏa ra khi nàng chờ hắn có lẽ đã bao phủ cả nhân gian này.
Nhưng dù thế thì người nọ luân hồi chuyển thế qua nhiều đời và đời nào cũng bỏ lại nàng khẳng khái đi chịu chết. Cho nên lúc Nhan Hảo nói cho nàng chỉ cần Tống Thanh Huyền có thể nhớ tới chuyện cũ năm xưa thì đời này hắn sẽ làm bạn với nàng đến khi bạc đầu, Lâu Tự Ngọc dù có chút hoài nghi nhưng vẫn làm theo, giống như người chết vớ được một cọng rơm cứu mạng cuối cùng, căn bản sẽ bất chấp nó có gai độc hay không.
Nhưng một ngày kia khi Tống Thanh Huyền tỉnh dậy từ pháp trận của nàng, mở mắt nhìn bốn phía thì chỉ nhìn nàng một khắc sau đó lại nhìn đến người bên cạnh.
“Nhan Hảo.” Hắn thấp giọng mở miệng nói, “Ta nhớ rõ ngươi.”
Lâu Tự Ngọc ngây người, nàng không hề biết hắn quen Nhan Hảo, càng không biết hai người này có cái gì sâu xa. Trong trí nhớ của nàng thì chỉ có hắn và nàng, mà trong trí nhớ của hắn thì còn có rất nhiều người khác.
Hô hấp dồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-ben-lau-tua-ngoc/737229/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.