Tống Tuân trừng mắt thật lớn. Hắn cảm thấy đại nhân hẳn là rất chán ghét loại địa phương này nhưng sự thật là đại nhân không chỉ cùng Nhan Hảo trở về phòng mà còn để mặc nàng ta ở bên người lì lợm la liếm, còn đi trước đường gọi hai bình rượu vừa thưởng thức vừa xem vũ cơ múa.
Vũ cơ kia đúng là nhảy giỏi, vừa nhảy vừa ném xiêm y trên người xuống. Kẻ nào đó lấy được ống tay áo bằng lụa mỏng thì đã ồn ào, đại nhân nhà hắn vừa mới ngồi xuống đã có hơn mười cái yếm màu sắc khác nhau bay ào ào tới.
“……” Tống Tuân lau mặt, nghĩ thầm may mắn Lâu chưởng quầy không tới nếu không chẳng biết nàng có hủy luôn Thiên Thu Lâu này không.
Tề Mân rất nhanh đã đuổi tới, mang thi thể về nha môn. Lúc đi qua thì liếc mắt nhìn Tống Lập Ngôn đang ngửa đầu uống rượu, liên tục thở dài: “Ta còn tưởng sư tôn tới có thể trị ngài, không nghĩ tới lại giống như có thêm người chống lưng cho ngài.”
Tống Lập Ngôn ở xa xa giơ chén rượu kính hắn. Tề Mân phất tay áo đi mất.
Nhan Hảo ngồi ở bên cạnh hắn muốn tới gần nhưng lại có chút sợ hãi. Nàng ta duỗi tay rót rượu cho hắn, trong mắt là quyến rũ tràn lan: “Đại nhân khí độ bất phàm khiến thiếp thân vừa nhìn thấy đã động tâm không thôi. Nếu đại nhân nguyện ý cùng thiếp thân qua một đêm xuân thì hôm nay thiếp sẽ bao hết tiền rượu của ngài cũng được.”
Tống Lập Ngôn nuốt rượu, không thèm nhìn nàng ta hỏi:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-ben-lau-tua-ngoc/737228/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.