Tần Tiểu Đao không nói tiếp nữa, vết thương trên người ông ta rất nặng vì thế ông ta mệt mỏi biến thành nguyên hình —— một con nhím màu xám bạc, cả người cuộn thành một cục, gai nhọn tua tủa.
Người ta sống lâu rồi thì trong lòng đều có một cửa mình không bước qua được huống chi là yêu quái sống trăm năm? Lâu Tự Ngọc kỳ thật có thể lý giải Tần Tiểu Đao, trong lòng ông ta có thiện lương với phàm nhân nhưng cũng không dám biểu lộ. Nếu là ngày thường thì nàng sẽ tạm tha cho ông ta nhưng trước mắt thì không được.
Lật tay hóa ra kim quang, Lâu Tự Ngọc nhẹ nhàng đẩy về phía những cái gai trên người ông ta. Nếu là pháp thuật nào đó mang tính công kích thì nhất định một khi chạm vào gai của Bạch Tiên sẽ bắt ngược lại nhưng kim quang của Lâu Tự Ngọc lại lặng yên không một tiếng động mà hoàn toàn thấm vào. Tần Tiểu Đao vẫn luôn đề phòng nhưng lúc này cả người ông ta ấm áp, một cơn buồn ngủ nảy lên, rốt cuộc ông ta vẫn không ngăn cản được mà hôn mê đi.
Lưỡi rắn thè ra và tiếng rắn trườn lại vang lên trên đường cái lần nữa. Tần Tiểu Đao mê mang phát hiện chính mình lại về cửa hàng đồ trang trí. Cửa lớn đóng chặt, yêu khí tỏa ra khắp đường cái, có tiếng trẻ nhỏ khóc vang lên phía xa rồi gần lại.
Ông ta nhìn qua khe cửa sổ lại thấy bé gái buộc tóc sừng dê hai bên, tay cầm nửa cái trống bỏi bị hỏng đang chạy, phía sau nàng là hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-ben-lau-tua-ngoc/737207/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.