Trước mắt là một mảnh đen nhánh, tứ chi cũng chỉ còn lại cảm xúc bị gông xiềng. Cả người nàng giống như chìm trong một vũng bùn không thấy đáy, đến hồn phách cũng cảm thấy khó chịu. Nàng muốn giãy giụa, nhưng ngũ tạng đều bị tổn hại, yêu lực bị tổn thương lớn nên cho dù nàng dùng nhiều sức thế nào thì đều không có tác dụng, chỉ có lỗ tai là nhanh nhạy chưa từng có. 
“Ngươi không cần theo ta. Ta sẽ chỉ đi hai ngày nếu không thấy ta sẽ về. Chuyện ở nha môn ngươi tạm thời cùng Hoắc Lương phụ trách. Nếu có chuyện quan trọng thì truyền tin cho ta là được.” 
“…… Ta sẽ không tốn bảy ngày, ta không có hơi sức nhiều như vậy để phí. Sinh tử có mệnh, huống chi nàng ta cũng không tính là vô tội.” 
“Đi chuẩn bị ngựa là được, xe ngựa thì không cần.” 
Nói đến đây thì có tiếng cửa bị đây ra vang lên “Kẽo kẹt”. Tống Lập Ngôn đi vào trong phòng nói với Bùi Hiến Phú: “Vãn bối đã an bài xong mọi việc. Xin hỏi tiền bối thương thế của người này có thể chịu được xóc nảy không?” 
“Người thường thì không thể, nhưng nàng ta thì tất nhiên là có thể.” Bùi Hiến Phú lấy từ trong tay áo ra một lọ thuốc đưa cho hắn nói, “Mỗi ngày cho nàng ấy uống một viên, để bảo toàn ngũ tạng, tụ hồn phách.” 
“Đa tạ.” 
Nghe tiếng thuốc viên lăn lộn trong bình thuốc, Lâu Tự Ngọc lạnh hết cả người. Cái tên Bùi Hiến Phú này chắc chắn không đưa thuốc tụ hồn phách gì cả mà rõ ràng hắn sợ nàng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-ben-lau-tua-ngoc/737145/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.