Trong mắt nàng từ trước đến nay hắn đều là tốt nhất. Như núi xanh nước trong, như mây hồng tuyết trắng, hắn là màu sắc duy nhất trên thế gian này. Cho dù mỗi một đời hắn đều quên mất nàng, hoài nghi nàng thì nàng vẫn nhịn không được tiến lên trước mặt hắn, tham lam mà nhìn ngắm khuôn mặt hắn.
Gạo nếp thiêu tịch mà hắn cho nàng vẫn ăn ngon như 80 năm trước. Chẳng qua lúc này hắn lại bỏ thêm thứ không nên bỏ vào. Hắn cũng không cố ý, nàng không có đạo lý gì mà đi oán giận hắn. Nhưng nhìn ánh mắt hờ hững của hắn, Lâu Tự Ngọc vẫn cảm thấy trong lòng đau đớn, giống như trái tim bị đoạn yêu phù xé nát.
“Không tin đúng không?” Xem rõ hờ hững trong mắt hắn, nàng toét miệng cười, “Đại nhân thật anh minh, vừa nghe đã biết là nô gia nói giỡn.”
“Ta không rảnh nghe ngươi nói huơu nói vượn.” Tống Lập Ngôn xoay người, “Nếu hiện tại ngươi không chịu nói rõ thì theo ta về đại lao, ngồi xuống rồi chậm rãi nói.”
Cũng không tồi, hắn còn chưa nóng nảy muốn giết nàng. Lâu Tự Ngọc tự giễu mà nhắm mắt lại, tính toán chịu trói.
Nhưng núi rừng yên tĩnh đột nhiên vang lên một tiếng sói tru, tiếng thứ nhất như xa xăm, cách đó nửa ngọn núi nhưng tiếng thứ hai đã đột nhiên gần ngay trước mặt, gần ngay sau lưng Tống Lập Ngôn.
Hắn phản ứng cũng nhanh, tay cầm Giải Trĩ Kiếm chém qua nhưng con sói hoang kia, hoặc nói là sói yêu kia chỉ nháy mắt đã không thấy bóng dáng đâu, chỉ có yêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-ben-lau-tua-ngoc/737144/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.