Trên xe, Trì Tín đưa cho Đinh Tiểu Nhu một tập hồ sơ.
Trì Tín nói, “Đây là bản tóm tắt cá nhân của Chân Chính.”
Đinh Tiểu Nhu một bên xem một bên nói, “Làm gì nghiêm túc dữ vậy.”
Trì Tín nói, “Ta cũng đem tóm tắt cá nhân của ngươi gửi cho hắn một phần.”
Đinh Tiểu Nhu nhớ tới cái gì, “Hắn biết chuyện ta bị nguyền rủa rồi sao?”
Trì Tín gật đầu.
Đinh Tiểu Nhu nhíu mày, “Chúng ta không phải nói rồi sao, trời biết đất biết, ngươi biết ta biết.”
Trì Tín nói, “Không nói lời nói thật hắn sẽ không tới.”
Đinh Tiểu Nhu càng tức, “Hắn quý giá vậy sao? Lát nữa gặp mặt ta có cần quỳ xuống mới được hắn hẹn hò hay không?”
“Hắn bị bệnh trầm cảm.”
Đinh Tiểu Nhu không tin, “Ta còn bị bệnh tâm thần kìa.”
“Không lừa ngươi, tình huống của hắn rất nghiêm trọng.” Trì Tín ở giao lộ quẹo vào, “Người anh em này của ta, người đặc biệt tốt, cũng không biết lý do gì, vẫn luôn tìm không được bạn gái, mắt thấy sắp ngoài 30 mà vẫn cô độc một mình, hắn liền chịu không nổi nữa, hắn nói hắn cảm thấy vạn phần uể oải.”
“Thậm chí bắt đầu hoài nghi nhân sinh?” Đinh Tiểu Nhu tiếp lời.
Trì Tín không bắt chuyện, “Gần nhất ta mắt thấy hắn tình huống càng ngày càng nghiêm trọng, hai ngày trước còn đăng status lên mạng, hỏi ở chùa Long Tuyền có tuyển sinh khoa chính quy bằng cấp hòa thượng hay không, tất cả bạn bè đều rất lo lắng, có thể dùng phương pháp nào đều đã dùng hết rồi, chính là không thể làm hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-ban-gai-ma-toi-khong-the-yeu/734023/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.