"...Quân sẽ không bao giờ nói dối cha."
Lúc trước cũng như vậy, nhưng bây giờ...
Mười năm trước, Điềm Thụy bỗng nhiên cảm thấy cơ thể mình xuất hiện rất nhiều điều khác thường.
Mọi thứ xung quanh cũng giống như vậy, người làm trong nhà dường như đều rất sợ hãi y, mà Tiêu Dật trong suốt thời gian này lại không biết vì lí do gì mà luôn cố gắng tìm cách ngăn không cho y gặp gỡ Bác Văn Quân.
Điềm Thụy có thử hỏi, nhưng tra đến tra lui cũng không có một ai dám trả lời mình. Cuối cùng nhân lúc Tiêu Dật không có mặt ở nhà, y lén lút đi đến phòng của hắn để tìm hiểu.
Nghe cũng thật nực cười đi, rõ ràng là nhà của mình, vậy mà bản thân y lại phải lén lút như một kẻ trộm chỉ vì muốn gặp con.
Ngày đó Bác Văn Quân vừa tròn mười tuổi, lúc y lên đến phòng, hắn vẫn như mọi ngày ngồi ở bàn học cặm cụi giải đề.
Nếu là bình thường, khi y vừa bước lên phòng hắn liền phát hiện ra ngay. Vậy mà hôm nay, cho dù y đã bước vào trong phòng đứng một lúc rất lâu, hắn cũng không hề hay biết có sự xuất hiện của người thứ hai bên trong căn phòng này.
Điềm Thụy thấp giọng gọi tên hắn.
"Quân."
Sau đó là từng tiếng gọi dồn dập, y gọi tên hắn rất nhiều lần, càng gọi giọng nói phát ra cũng ngày càng lớn hơn, thế nhưng hắn tuyệt nhiên không nghe hề thấy.
Tại sao vậy?
Tại sao hắn lại không nghe thấy tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-ban-dong-hanh-am-duong/2722503/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.