Có vẻ như nhìn ra được điều Thương Duẫn đang suy nghĩ trong lòng, Dĩnh An không đợi cho cậu mở lời đã nói trước.
"Hay là em ngủ trên giường đi, để anh nằm sô pha cho."
"Thế thì sao mà được? Anh đi đường xa cũng mệt, hay là cứ để em nằm sô pha cho."
Anh cong khóe môi lên trêu đùa cậu: "Em nói cứ như người đi cùng anh đến đây không phải là em vậy, thôi, ngoan ngoan nằm ở trên giường ngủ đi, dù sao thì mấy cái sô pha này anh từ lâu cũng đã nằm quen rồi." Dường như trước kia anh rất hay nằm ngủ trên sô pha.
Thương Duẫn nghe vậy thì lấy làm lạ, chẳng phải phòng kí túc nào cùng có giường nằm hết hay sao? Lí nào anh lại ngủ trên sô pha được.
Nhưng nói đến nói lui, cậu cũng không có cách nào thay đổi được ý định của Dĩnh An. Đành vậy, cậu đưa chăn đến cho anh còn mình chỉ giữ lại đúng duy nhất một cái gối nằm.
Đi đường xa suốt mấy tiếng đồng hồ, hai người ai cũng đều mệt mỏi hết cả, chỉ vừa đặt lưng xuống liền có thể rơi vào giấc ngủ ngay.
Một giấc ngủ ngon cho đến nửa đêm, trước cửa phòng hai người liên tục vang lên những tiếng bước chân đầy dồn dập. Không chỉ vậy, bên ngoài cánh cửa còn vang lên những tiếng gõ liên hồi.
Không biết đây có phải là đặc quyền của khách quý hay không nữa, chẳng những đi ồn bên ngoài mà đến cánh cửa cũng chẳng chịu tha.
Thương Duẫn bị ồn ào làm cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-ban-dong-hanh-am-duong/2722496/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.