Dưới phòng ăn, Liễu Như Mộng ngồi trên bàn phòng ăn gõ gõ đũa nở một mũ cười trông cực kỳ quái dị.
Cô nhìn đến hai bát cơm cùng đồ ăn được trang trí bắt mắt mà mình đặt lên trên bàn nói: "Hai con nhớ ăn nhiều vào, ăn no để còn đối phó hai kẻ không biết điều kia."
Bằng mắt thường, có lẽ ai nhìn vào cũng chỉ nghĩ một cách đơn giản cô là một kẻ tâm thân mà thôi. Nhưng thông qua đôi mắt âm dương, cậu lại có thể nhìn rõ mồn một, ngồi trước mặt cô lúc này là hai đứa nhóc rất nhỏ đang ngồi trên bàn bốc đồ ăn bỏ vào miệng ăn như hổ đói.
Gương mặt hai đứa nhóc trắng bệch, không chút huyết sắc, răng nanh sắc nhọn, trên môi treo một nụ cười đầy dị hợm kéo dài đến tận mang tai.
Thương Duẫn trước giờ vẫn luôn rất sợ ma, vừa nhìn thấy được hai đứa nhóc đó, chân theo bản năng lùi về sau.
Dĩnh An đứng bên cạnh thấp giọng hỏi: "Em sao vậy?"
Cậu lúc này dù sợ đến gần chết nhưng vẫn muốn cậy mạnh nói: "Em... em không sao đâu, anh đừng lo."
Nghe vậy anh cũng an tâm hơn, bắt đầu từng bước tiến lại gần vị trí bàn ăn. Chỉ là, đi đến chưa được bao nhiêu bước, một đứa nhóc bỗng cầm bát cơm lên chọi thẳng về phía họ tạo nên một âm thanh đổ vỡ rất lớn.
Liễu Như Mộng ngồi trên ghế vắt chéo chân đưa mắt lên nhìn bọn họ mỉm cười nói: "Đáng lẽ ra tụi mày không nên xen vào chuyện này mới phải."
Dĩnh An lạnh mặt nhìn thẳng vào mặt cô hỏi: "Cô là ai?"
Cô cười cợt nhã nói: "Tôi là ai? Về cái này đáng lẽ ra các người nên hỏi Hạ Minh Tân mới phải, tôi là vợ anh ấy, anh ấy tất nhiên sẽ biết rõ tên tôi."
"Tôi không hỏi về tên của chủ thân xác này, tôi là đang hỏi về cô - kẻ đang chiếm lấy cơ thể của vợ Hạ Minh Tân. Cô rốt cuộc là ai?" Câu nói lúc nói ra, anh gần như gằn từng chữ một.
"Ồ, thế thì thực sự không biết nha. Tôi quên hết cả rồi." Cô nói bằng giọng điệu đầy ngã ngớn, nghe vào trông cực kỳ thiếu đánh, chỉ tiếc thay anh lại là đàn ông, hoàn toàn không muốn ra tay động thủ với cô.
"Nếu cô không nói thì thôi vậy, trực tiếp đánh cho hai đứa con cô tan biến luôn là được." Nói rồi Dĩnh An vờ tiến lên phía trước mấy bước, mắt hướng thẳng về phía hai tên ma con đang ngồi trên bàn ăn.
Liễu Như Mộng nghe vậy, sặc mặt lộ rõ vẻ tức giận, lập tức đứng dậy đi đến chắn trước mặt anh.
"Anh dám?"
"Tôi dám hay không, cô trải nghiệm trước một lần liền biết." Sau đó lại đẩy cô sang một bên muốn tiếp tục bước đến.
Liễu Như Mộng gắt gao đứng chắn trước mặt anh, cô không cho phép anh tiếp tục bước đến làm hại những đứa con của mình.
Dĩnh An biết hỏi vào thời điểm này là thích hợp nhất, đanh mặt lại nhìn cô hỏi: "Nói cho tôi biết, cô rốt cuộc là ai?"
Để tránh cho anh tức giận mà gây hại cho những đứa con của mình, cô mím môi lại nói: "Liễu Như Mộng."
"Nói rõ, rốt cuộc vì sao lại cô muốn phá phách gia đình này?"
"Tôi..." Đang muốn trả lời, Liễu Như Mộng lại tinh mắt nhìn thấy Hạ Minh Tân đang từ trên lầu bước xuống, cô giả vờ như bản thân mình bị anh đẩy ngã xuống đất nhăn mặt trông cũng thật đau đớn.
Gã nhìn thấy tình cảnh này, tất nhiên sẽ không chấp nhận được việc vợ mình bị người ta bắt nạt, từ trên cầu thang vội vã chạy xuống dưới lầu chất vấn: "Hai người đang làm gì vợ tôi vậy hả?"
Sau khi băng bó xong cho đứa con trai út, ông để lại đứa con trai lớn ở lại phòng canh chừng hai đứa em, còn mình thì đi xuống đây xem thử xem hai người có cần mình giúp đỡ gì không, ai mà ngờ đâu lại bắt gặp tình cảnh này.
Thương Duẫn nhanh chóng giải thích: "Anh Hạ, bọn tôi chưa làm gì cô ấy cả."
"Các cậu chưa làm gì, vậy thì tại sao cô ấy lại ngã thế này? Chẳng lẽ các người muốn nói với tôi mọi chuyện đều là do cô ấy cố tình làm ra chỉ để vu oan cho các người?"
Thương Duẫn một vẻ thầm tham, thì đúng thật là như vậy mà, hai người bọn cậu đã có ai đụng chạm gì đến cô đâu.
Liễu Như Mộng lúc này lại bày ra một vẻ khó xử, tựa như không muốn chỉ vì mình mà khiến cho hai người bọn họ cảm thấy bất mãn vậy.
Cô mềm yếu kéo tay áo anh nói: "Em không sao đâu, anh đứng nói hai cậu ấy như vậy."
Thái độ nhường nhịn của cô lại càng khiến cho Hạ Minh Tân cảm thấy phẫn nộ hơn, không cần biết họ có bao nhiêu quan trọng đối với gia đình mình, yêu cầu họ ngay lập tức cuống gói ra khỏi nhà mình.
"..." Đệt, cậu cũng muốn mình có thể trở nên tâm cơ như vậy.
Liễu Như Mộng quả thật là không biết xấu hổ, vậy mà lại một tay tính kế bọn họ rồi vào vai kẻ bị hại.
"Bây giờ chúng ta phải làm sao đây?" Đêm hôm khuya khoắt, cậu không muốn cứ thế mà ngủ ở ngoài đường đâu.
Dĩnh An trầm mặc một lúc rồi nói: "Trước tiên tìm một chỗ cất hành lí đã."
Nhìn đến một bụi gặm gần đó, anh cảm thấy nó là một chỗ vô cùng lí tưởng để giấu đồ nên nhanh chóng nhét ba lô vào đó, cậu thấy vậy thì cũng thuận tay đưa ba lô của mình đến cho anh.
Đợi đến khi đã cất giầu đồ đạc xong xuôi, cậu mới nhớ đến mà hỏi: "Anh muốn làm gì?"
Dĩnh An xoắn ống tay áo lên, một bộ dáng trông vô cùng cùng lịch lãm thế nhưng lời lúc nói ra lại hoàn toàn trái ngược.
"Trèo tường."
Thương Duẫn: "..." Anh vậy luôn?
Thương Duẫn ném cho anh một cái nhìn đánh giá, nhưng đến cuối cùng vẫn phải cùng anh leo tường vào lại bên trong.
Nói gì thì nói chứ đây cũng đã là cách duy nhất, họ cũng không thể bỏ dở nhiệm vụ này được, tận hai tín chỉ lận đó!
Để tránh bị Hạ Minh Tân phát hiện, sau khi đã đột nhập vào bên trong, họ cũng chỉ đi có thể đi loanh quanh trong vườn.
Cũng không biết có phải là do được sắp đặt sẵn hay không nữa, nhờ vào hành động này mà họ vô tình phát hiện ra ở ngay phía sau căn biệt thự có một ngôi mộ nhỏ đơn xung quanh mộ là hai chỗ đất bị gồ lên một cách bất thường, tựa như bành trướng ra từ ngôi mộ đó. Có lẽ là do thời gian qua không có ai chăm quét dọn, cỏ xung quanh cao đến mức che gần khuất ngôi mộ nếu không để ý kĩ thì cũng khó mà nhận thấy.
Thương Duẫn nhanh chóng lấy điện thoại từ trong túi ra bật đèn lên để soi, còn Dĩnh An thì ngồi xuống, gạt đi những phần cỏ cao che khuất tấm bia mộ.
Trên mộ ngoài khắc lên dòng chữ【LIỄU NHƯ MỘNG】ra thì hầu như không còn một chữ gì khác, cũng chẳng biết là do người nhà hay một người qua đường tốt bụng nào đấy giúp cô dựng mộ.
Nhưng cho dù là ai cũng được, cái khiến cho cả hai phải cảm thấy khó hiểu là tại sao họ lại xây mộ ngay sau căn biệt thự này?
***
Quay trở lại với Bác Văn Quân, sau khi từ thư phòng trở về. Hắn mệt mỏi leo lên giường nằm, đầu óc hắn lúc này thực sự rất loạn, hắn không nghĩ đằng sau cái chết của Điềm Thụy lại là một bí mật kinh khủng đến như vậy.
Hắn quay trở về Bác gia chưa được bao lâu, bác hai của hắn đã lập tức gọi điện hối thúc hắn nhanh chóng đến nhà chính gặp mình.
Theo như lời Tiêu Dật nói, bọn họ nhất định sẽ không để cho hắn có khả năng sống sót qua sinh nhật lần thứ hai mươi này.
Gã cũng không nói cho hắn biết lí do, bởi vì đến cả chính gã cũng không rõ ràng về nguyên nhân của loại chuyện này.
Dù cho biết trước nó là một cái bẫy, một khi đến đó hắn sẽ không thể nào toàn mạng trở về được. Song, mọi chuyện cũng đã đến nước này rồi, hắn cho dù không muốn đến cũng không được.
Bác Văn Quân nằm trằn trọc trên giường mãi vẫn không thể chìm vào giấc ngủ cho được, hắn muốn liên hệ với Thương Duẫn để tâm sự nhưng đến cả số điện thoại cậu hắn còn không có.
Sớm biết sẽ có ngày này, trước khi rời đi hắn đã xin số của cậu rồi.
Nhắc đến chuyện rời đi, hắn lại nhớ đến khung cảnh mình nhìn thấy lúc đứng ngoài cửa lớp. Kì thực khi ở cùng nhau, hắn chưa bao giờ nhìn thấy cậu cười với mình một cách vui vẻ đến như vậy.
Bác Văn Quân cảm thấy thắc mắc, không biết rốt cuộc người đứng bên cạnh cậu lúc sáng là ai?
Nếu là bạn bè, hắn hẳn là đã từng gặp qua một lần. Từ lúc nhập học cho đến bây giờ, cậu đi đâu cũng luôn có hắn kè kè bên cạnh, cậu làm quen bạn mới lẽ nào hắn lại không biết?
Trong lòng hắn mơ hồ dâng lên một loại cảm giác khó chịu đối với kẻ đột ngột xuất hiện đó, sau khi trở về, hắn nhất định phải hỏi cho rõ về danh tính của kẻ đó mới được.
Nếu thực sự có thể trở về...
Lần đi đến nhà chính vào ngày mai, chỉ sợ là hắn lành ít dữ nhiều rồi. Một khi hắn bước vào trong thì chẳng khác nào thỏ bước vào hang sói, đâu đâu cũng là những con sói ranh ma luôn muốn vồ lấy ăn thịt thỏ. Nghĩ đến thôi cũng đã đủ thấy hắn hoàn toàn không có khả năng chạy thoát khỏi tay của đám người họ hàng đó.
***
Sáng ngày hôm sau, căn biệt thự bỗng trở nên im ắng đến lạ thường.
Thương Duẫn đang ở bên ngoài quan sát động tĩnh bên trong không khỏi thắc mắc, rõ ràng là nhà này có trẻ nhỏ, chẳng lẽ chúng lại có thể không phát ra dù chỉ là một chút tiếng động nhỏ.
Dĩnh An cũng không khác gì cậu, cảm thấy điều này thực sự rất bất thường. Dù sao cũng đến đây để giúp đỡ gia đình họ, nhỡ mà gia đình năm người xảy ra chuyện gì chỉ sợ tính chỉ của họ chẳng những không nhận được mà ngược lại còn bị trừ đi hết.
Hai người không hẹn mà cùng gật đầu ra hiệu cho đối phương tiến vào bên trong.
Đi đến trước cửa, anh đặt tay lên nắm cửa vặn một cái thì... Cạnh!
Cửa nhà hoàn toàn không có khóa, Hạ Minh Tân dù cho có kích động, nhưng họ lại không nghĩ rằng gã lại sơ ý đến mức quên cả việc khóa trái cửa nhà lại.
Dĩnh An liền nhanh chóng đẩy cửa bước vào bên trong, cửa vừa mở ra, trước mắt hai người liền xuất hiện một vật thể đen lao đến.
Không ổn, trong đầu cả hai người thầm hô lên, sau đó đồng loạt né sang một bên để né tránh, nhìn đến thì lại phát hiện ra thứ lao về phía mình vừa rồi lại là đứa con gái của chủ nhà - Hạ Thư, người đáng lẽ ra vẫn còn đang bị anh trói ở trên lầu kia.
Anh cau mày lại lầm bầm: "Là ai đã tháo dây ra cho nó vậy chứ?"
Bây giờ đến cả lí trí nó còn chưa khôi phục lại, chẳng lẽ chủ nhà lại ngu ngốc đến mức thả ra để nó chạy loạn khắp nơi tấn công người khác?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]