"Lại muốn đi đâu?"
"Trở về trường, tìm... Duẫn."
Điền Khánh Huân ngồi vắt chân trên ghế, khó chịu nhìn đến Bác Văn Quân: "Đồ điền nhà cậu, có phải chê bản thân mình còn tồn tại quá lâu hay không? Khó khăn lắm tôi mới giữ được không cho hồn phách cậu bị bọn họ đánh tan, bây giờ dưỡng thương chưa được bao lâu đã muốn rời đi."
Mấy hôm trước, Điền Khánh Huân vội vội vàng vàng chạy đến văn phòng hiệu trưởng để hỏi thăm thông tin về Bác Văn Quân. Sau khi có được thứ mình muốn, gã liền nhanh chóng đặt vé máy bay chạy đến đây.
Gấp gáp là vậy nhưng gã vẫn chậm mất một bước, khi đến nơi Bác Văn Quân cũng đã chết, lúc linh hồn vừa mới xuất ra khỏi xác xém chút nữa là đã bị những người họ hàng khác liên hợp lại đánh cho tan biến.
Thật may vì hắn là quỷ hồn nên mới có thể cầm cự được một thời gian, cộng thêm việc có được được trợ giúp của gã nên bây giờ mới hắn có thể còn tồn tại ở đây
Vậy mà chẳng ngờ suốt thời gian này hắn lại vì Thương Duẫn, nằng nặc một hai đòi quay trở lại trường Sa Mạn.
"Mặc kệ tôi."
Điền Khánh Huân: "..." Thật sự rất muốn đấm cho thằng nhóc con không biết điều này một trận cho nên hồn, nếu mà có thể mặc kệ thì gã đã mặc kệ từ lâu rồi. Huống chi những ngày qua, đám người Bác gia luôn cho người đi khắp nơi trong thành phố để lùng sục ra tung tích của gã cùng hắn.
Chậc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-ban-dong-hanh-am-duong/2722487/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.