Có lẽ bởi vì xử cố ngoài ý muốn xảy ra trong lúc làm nhiệm vụ nên tạm thời Hâm Dao không bắt ép cậu tiếp tục nhận thêm nhiệm vụ mới, để cậu yên ổn ở trong lớp học một thời gian.
Thương Duẫn mừng thầm trong lòng, không biết bản thân nên vui hay buồn vì sự cố đáng tiếc này nữa, bởi lẽ nếu không nhờ vào nó, cậu sẽ chẳng bao giờ nhàn rỗi được như bây giờ.
Sau ngày hôm qua, Dĩnh An cũng không đến lớp tìm cậu, có lẽ là do bận rộn với mớ công việc của mình.
Cậu thì lại muốn gặp anh để hỏi thăm tình hình của Hạ Thư xem con bé đã ổn hơn chút nào chưa, và muốn hỏi thử xem anh có thực sự có cách chữa khỏi cho nó hay không?
Vào giờ nghỉ trưa, Thương Duẫn mệt mỏi nằm dài trên bàn, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ sâu.
Chẳng ngờ rằng trong lúc cậu ngủ, một bóng người chẳng biết từ đâu xuất hiện ngay bên cạnh cậu.
Là Bác Văn Quân.
Lạ lùng thay khi tất cả những người có mặt trong lớp lại chẳng hề để ý đến sự xuất hiện đầy bất thường của hắn, cũng chẳng một ai có thể cảm nhận được quỷ khí do hắn mang đến.
Hắn cúi người, áp sát ngực vào lưng cậu, thủ thỉ bên tai: "Duẫn..." Hắn cứ thế gọi lên tên cậu, hơi thở ấm nóng phả thẳng vào tai khiến cậu vô thức rụt người lại vì nhột.
Bình thường cũng chỉ có lúc ngủ, Thương Duẫn mới lộ ra vẻ ngoan ngoãn thế này.
Ha hả, hắn cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-ban-dong-hanh-am-duong/2722485/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.